Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 555: Thẩm Đống bị chặn giết (1)

Thẩm Đống lướt sơ một chút, rất tốt, chỉ riêng khách sạn đã có tám cái, đất hơn ba trăm miếng, hai tòa nhà văn phòng, ba căn biệt thự cùng với hơn mười quán bar, KTV, hộp đêm lớn nhỏ,....
Tính sơ sơ, những sản nghiệp này cộng lại ít nhất trị giá 7 tỷ đô la Hồng Kông.
Có điề tiền cho vay cũng không ít, khoảng chừng hơn bốn tỷ đô la Hồng Kông.
Nói cách khác, tổng tài sản của Đại D trị giá khoảng ba tỷ đô la Hồng Kông.
Thẩm Đống cười nói: "Chị dâu, khó trách mọi người đều nói ngươi là một người phụ nữ có tầm nhìn thương mại, bây giờ xem ra đúng là như vậy."
Vợ Đại D mua hơn ba trăm mẫu đất không đắt, vị trí là các khu vực ở rìa thành phố.
Chỉ cần thành thị mở rộng, giá cả của những mảnh đất này tất nhiên sẽ tăng vọt hơn mười lần thậm chí mấy chục lần.
Dựa theo ký ức tương lai của Thẩm Đống, tương lai các thành phố lớn của Hồng Kông đích xác sẽ không ngừng mở rộng, thậm chí còn có thể lấp biển tạo đất liền gần trăm km2.
Vợ Đại D có thể bố cục trước nhiều năm như vậy, có thể thấy được sự lợi hại của cô.
"Thẩm tiên sinh, ngài đừng chê cười ta. So với ngài, ta còn kém xa." Vợ Đại D nói.
Thẩm Đống khoát tay, nói: "Chị dâu khiêm tốn quá. Ngươi ra giá đi."
Vợ Đại D mím môi, nói: "Một trăm triệu đô la, thế nào?"
Người là dao thớt, ta là thịt cá.
Tuy rằng từ trước đến nay nhân phẩm của Thẩm Đống rất tốt, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, vợ Đại D cũng không dám làm quá phận.
Lỡ chọc giận Thẩm Đống, đừng nóii một trăm triệu đô la Mỹ, cả nhà có thể sống hay không đều là một ẩn số.
Sản nghiệp hơn ba tỷ đô la Hồng Kông bán ra với giá 750 triệu đô la Hồng Kông bán cho mình, Thẩm Đống đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
"Chị dâu, một trăm triệu đô la Mỹ không thành vấn đề gì. Chỉ là ngươi sẽ chịu thiệt."
Thấy Thẩm Đống không chút do dự đáp ứng, vợ Đại D thoáng yên tâm, nói: "Có thiệt hay không không sao cả. So với mạng sống, mấy thứ này không đáng một đồng. Còn nữa, đêm dài lắm mộng, ngày mai chúng ta lập tức ký hợp đồng, ngày mốt ta sẽ dẫn người nhà rời đi. Tang sự của Đại D, còn phải phiền ngài hỗ trợ thu xếp."
Thẩm Đống gật đầu: "Nếu ngài tin tưởng ta như vậy, chuyện còn lại ta sẽ tự mình giải quyết. Ngày mốt, ta sẽ đích thân tiễn ngài ra sân bay. Ha ha, ta ngược lại muốn xem thử xem xã đoàn nào dám động thủ với ta."
Thím D nói: "Vậy cám ơn."
Hai người thương lượng chi tiết tang lễ một chút, Thẩm Đống đứng dậy, nói: "A Sinh, A Huy, hai người dẫn sáu mươi anh em tiếp quản an toàn ở đây. Nhớ kỹ, mang theo súng, không có sự đồng ý của chị dâu, không được để cho người nào bước vào. Ai dám xông vào, không cần khách khí, giết."
Thiên Dưỡng Sinh và Trần Huy nhìn nhau, đồng thời hô lên: "Rõ, Đống ca."
Trên đường trở về, đoàn xe của Thẩm Đống bị mấy trăm tên côn đồ chặn lại.
Dẫn đầu rõ ràng là bạn cũ Lâm Hoài Nhạc của Đại D và Đại Thiên Nhị của Hồng Hưng.
Mở cửa xe, Thẩm Đống từ trong xe đi ra.
"Lâm tiên sinh, Đại Thiên Nhị, hai người đang đợi ta à?"
Lâm Hoài Nhạc cười cười, nói: "Thẩm tiên sinh, tối hôm nay ba đại bang phái chúng ta liên thủ đánh Đại D, ngài không nên xen vào chuyện bao đồng này, lại càng không nên để gần như toàn bộ người ở lại nơi đó bảo vệ vợ Đại D, bỏ qua việc bảo vệ chính mình."
Lúc đến nhà Đại D, Thẩm Đống mang theo hơn hai mươi chiếc xe, hơn một trăm hai mươi anh em.
Bây giờ đoàn xe của hắn chỉ còn lại mười chiếc xe, hơn sáu mươi anh em.
Không cần phải nói, chắc chắn là Đinh Dao đã thông báo cho Lâm Hoài Nhạc và Tưởng Thiên Dưỡng.
Hai bên lập tức mang theo mấy trăm người tới chặn giết Thẩm Đống.
Đại Thiên Nhị huýt sáo một cái, một đám côn đồ từ sau lưng đoàn xe Thẩm Đống xông ra, dẫn đội là Đại Phi, Hồng Hưng.
Thẩm Đống mỉm cười, nói: "Đại Phi, ngươi cũng tới à?"
Đại Phi nói: "Đống ca, xin lỗi, chúng ta ai vì chủ nấy."
Thẩm Đống gật đầu: "Hiểu rồi. Nhưng ta có một chuyện muốn hỏi ngươi."
Đại Phi nói: "Chuyện gì?"
Thẩm Đống nói: "Nếu các ngươi kết minh với băng Tam Liên giết Đại D, cướp sòng bạc của hắn, vậy Sơn Kê hẳn là đã chết rồi nhỉ?"
Đại Phi trầm mặc một lát, nói: "Sơn Kê bị người của Đại D giết."
"Ha ha ha ha!"
Thẩm Đống cười to không dừng được: "Là Trần Hạo Nam nói như vậy hả? Tưởng Thiên Dưỡng coi hắn là đứa trẻ ba tuổi à? Ta đoán Đại D cũng chả biết Sơn Kê là ai."
Đại Phi cất cao giọng nói: "Đống ca, những lời châm ngòi ly gián này, ngài không cần nói ở đây. Các ngươi chỉ có hơn sáu mươi người, còn chúng ta có hơn một ngàn người. Nếu ngài không hy vọng liên lụy đến anh em mình, tốt nhất là bó tay chịu trói, chúng ta nhất định nể mặt ngài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận