Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 804: Hà Hồng Thịnh lo lắng (1)

Thẩm Đống hỏi ngược lại: “Vì sao lại không thể? Nói trắng ra thì các xã đoàn lớn trên đảo Hồng Kông cũng chỉ là người làm công của Hà Hồng Thịnh mà thôi. Chỉ được chia cho mỗi quyền quản lý sòng bạc, ngày thường kiếm được vài đồng vất vả phí , còn lại tất cả đều bị Hà Hồng Thịnh cầm đi. Nếu công ty giải trí Phương Đông của ngài có thể hợp tác với bọn họ, lại mua thêm vài cái thuyền đánh bạc, đầu tư vào đó và thu lợi nhuận thì ngài nghĩ bọn họ có chịu làm công cho Hà Hồng Thịnh nữa không?”
“Đúng rồi!”
Đổng Hán vỗ đùi vui mừng nói: “Sao ta lại không nghĩ đến những chuyện mà ngài nói nhỉ? Chỉ cần có cơ hội được làm ông chủ, ai lại muốn đi làm công cho người khác? Chỉ cần ta chi ra nhiều một chút, cho long đầu của các xã đoàn cơ hội để đầu tư, để bọn họ trở thành một trong số các ông chủ của thuyền đánh bạc, vậy là từ đó ta có thể tạo ra một lỗ thủng trong liên kết giữa Hà Hồng Thịnh và các xã đoàn lớn rồi. Đến lúc đó, xem Hà Hồng Thịnh phải làm sao đây?”
Thẩm Đống nói: “Dạo gần đây, giới giang hồ trên đảo Hồng Kông không được yên bình cho lắm, Trung Nghĩa Tín đã hoàn toàn rút lui khỏi sân khấu lịch sử. Hiện tại có bốn xã đoàn đứng đầu, đó là Hồng Hưng, Đông Tinh, Hòa Liên Thắng và Hồng Thái. Bên trong nội bộ Đông Tinh thì chia năm xẻ bảy, tranh đấu không ngừng, không nên hợp tác với bọn họ. Còn long đầu lão đại của ba xã đoàn khác thì ta có thể đưa thông tin liên lạc của bọn họ cho ngài.”
Đổng Hán suy nghĩ rồi nói: “Thẩm tiên sinh, chiều nay ngài sẽ trở về đảo Hồng Kông sao?”
Thẩm Đống gật đầu: “Đúng vậy.”
Đổng Hán: “Thật trùng hợp, ta cũng muốn đến đảo Hồng Kông làm chút việc, không bằng chúng ta đi cùng nhau đi thì thế nào? Vừa lúc ta có thể mời ba người bọn họ ăn bữa cơm chiều, nhân tiện bàn chuyện thuyền đánh bạc.”
Thẩm Đống nghe thế thì cũng cạn lời với ông ta.
Ha ha, thật là một sự trùng hợp thú vị quá nhỉ!
Nửa tiếng sau, Thẩm Đống dẫn theo tứ nữ trở về đảo Hồng Kông, phía sau còn có đoàn xe của Đổng Hán đi theo.
Hiển nhiên lão già này cũng biết đảo Hồng Kông không quá an toàn, đã mang theo 30 tên vệ sĩ.
Bên kia, Hà Hồng Thịnh đang ngồi trên ghế chủ tịch, vừa hút xì gà vừa nghe thuộc hạ báo cáo lại.
Tôn Bình Thuận là phụ tá đắc lực của Hà Hồng Thịnh, cũng giống như Trương Hoan, hắn ta chịu trách nhiệm chính về hệ thống tình báo.
“Đổng Hán đi gặp Thẩm Đống? Ông ta muốn làm gì? Mượn sức Thẩm Đống?”
Hà Hồng Thịnh cau mày, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ngưng trọng và nghiêm túc.
Đối với năng lực của Đổng Hán - người vừa là bạn cũ vừa là đối thủ , không có ai biết rõ hơn Hà Hồng Thịnh.
Chính vì như thế mà sau khi Đổng Hán thành lập công ty giải trí Phương Đông, Hà Hồng Thịnh vẫn luôn phái người theo dõi gắt gao công ty này.
Nhưng không ngờ rằng lão già đó lại đi tìm Thẩm Đống.
Thẩm Đống là người như thế nào?
Thuộc cấp bậc đại lão trong giới xã hội đen!
Là chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi!
Đại gia siêu giàu có khối tài sản lên tới hàng chục tỷ đô la Mỹ!
Khách quý của chính phủ đại lục!
Cho dù là thân phận nào thì Hà Hồng Thịnh cũng không dám coi thường.
Nếu biết trước Thẩm Đống trưởng thành nhanh như vậy, Hà Hồng Thịnh đã sớm kết giao với hắn rồi.
Tôn Bình Thuận nói: “Hà tiên sinh, với thân phận và địa vị hiện tại của Thẩm Đống thì Đổng Hán không dễ gì lôi kéo hắn ta được.”
Con ngươi của Hà Hồng Thịnh lóe sáng, nói: “Nếu ông ta muốn mời Thẩm Đống gia nhập vào công ty giải trí Phương Đông thì sao?”
Tôn Bình Thuận: “Ta đã điều tra kỹ càng về Thẩm Đống. Hắn chưa bao giờ đụng đến cờ bạc hay ma túy, sau khi bán hộp đêm Bích Hải đi, hắn cũng không cần dính líu gì đến mấy thứ như mại dâm nữa. Thế lực của tập đoàn Đằng Phi trên đảo Hồng Kông và tại đại lục đang như mặt trời ban trưa, hẳn là Thẩm Đống sẽ không nảy sinh hứng thú đối với ngành đánh bạc. Đúng rồi, vừa mới nhận được tin tức, Đổng Hán đi theo đoàn xe của Thẩm Đống đến đảo Hồng Kông.”
Hà Hồng Thịnh sửng sốt nói: “Bình Thuận, ngươi nhất định phải sai người điều tra rõ mục đích Đổng Hán đến đảo Hồng Kông.”
Tôn Bình Thuận gật đầu: “Chút nữa ta sẽ đích thân đi đến đảo Hồng Kông một chuyến.”
Hà Hồng Thịnh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ ta cũng nên đi đến đó, đặc biệt ta rất muốn gặp vị Thẩm tiên sinh kia.”
Tôn Bình Thuận: “Vâng, ta lập tức đi sắp xếp.”
Thẩm Đống không chút do dự mà từ chối lời mời dùng bữa với các vị long đầu lão đại từ ba xã đoàn lớn của Đổng Hán.
Vụ việc tranh chấp sòng bạc ở Hào Giang, cho dù là Đổng Hán thắng hay Hà Hồng Thịnh thắng thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến Thẩm Đống cả.
Cho nên, Thẩm Đống không muốn đắc tội với ai.
Ai ngờ rằng hắn đã tránh thoát được bữa tiệc chiêu đãi của Đổng Hán, nhưng lại không thoát được Hà Hồng Thịnh, bởi vì người ta đã trực tiếp đến trước cửa nhà hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận