Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 711: Cách đối phó với thiếu niên gian ác

Nếu không phải Thiên Dưỡng Sinh vẫn luôn tu luyện Hình Ý quyền Thẩm Đống dạy, thể lực tăng mạnh, chỉ sợ lúc này hắn đã thua rồi.
"Rầm!"
"Rầm!"
Thiên Dưỡng Sinh và Trương Lai đồng thời trúng một cước của đối phương, nặng nề ngã sấp xuống đất.
Trương Lai đứng dậy, phun ra một ngụm máu, nói: "Võ thuật rất khá. Đã nhiều năm rồi ta không gặp phải đối thủ ngang sức như ngươi."
Thiên Dưỡng Sinh lau máu trên khóe miệng, nói: "Điều này chỉ có thể nói là kiến thức của ngươi quá ít. Ở Hồng Kông, người có công phu cao hơn ta rất nhiều."
Tôn Khánh Nguyên bên cạnh kêu gào: "Trương Lai, ngươi phí lời với hắn làm gì, đánh chết hắn cho ta. Xảy ra chuyện, ta chịu trách nhiệm."
"Ngươi chịu được trách nhiệm chuyện này à?"
Thẩm Đống đứng dậy, lạnh lùng nói.
Tôn Khánh Nguyên đã sớm nhìn thấy Thẩm Đống, nói: "Ngươi là ai?"
Thẩm Đống chỉ bốn cô gái Lý Hân Hân phía sau, nói: "Ta là bạn trai của họ."
Tôn Khánh Nguyên sửng sốt, nói: "Có ý gì?"
Thẩm Đống cười lạnh: "Ngay cả lời ta nói cũng không hiểu, chỉ số thông minh của ngươi đúng là khiến người ta sốt ruột."
"Ha ha ha ha!"
Đám người xung quanh không nhịn được cười to.
Tôn Khánh Nguyên cả giận nói: "Mẹ nó ngươi dám mắng ta? Ngươi có biết ta là ai không?"
Thẩm Đống thản nhiên nói: "Cậu ấm ăn chơi trác táng nổi tiếng nhất Yến Đô Tôn Khánh Nguyên - Tôn gia, đúng không?"
Tôn Khánh Nguyên nói: "Nếu đã biết là ta, vậy thành thật xin lỗi. Nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi."
Thẩm Đống tức giận nói: "Ở Hồng Kông, ai dám đùa giỡn bạn gái ta, ta sẽ ném kẻ đó xuống biển cho cá ăn. Hôm nay ta cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi, ta có thể nể mặt Tôn gia mà tha thứ cho ngươi một lần."
Tôn Khánh Nguyên chỉ vào Thẩm Đống, cười nghiêng ngả, nói: "Một người Hồng Kông như ngươi dám mạnh miệng như vậy ở Yến Đô, cũng không sợ gió lớn cắt lưỡi à."
"Tôn thiếu."
Sở Phong đi ra, nói: "Nếu như ngươi không muốn gây họa cho Tôn gia các ngươi, tốt nhất lập tức xin lỗi Thẩm tiên sinh ngay."
Tôn Khánh Nguyên cau mày nói: "Ta nói đang thắc mắc sao người Hồng Kông này lại có khẩu khí lớn như vậy, thì ra ỷ vào Sở thiếu và Tiết thiếu của ngươi."
Tiết Sơn nói: "Chúng ta không có tư cách làm chỗ dựa cho Thẩm tiên sinh. Tôn thiếu, có vài người ngươi không thể đắc tội được đâu."
Tôn Khánh Nguyên biến sắc, quay đầu nhìn về phía Lâm Giáp, nói: "Lâm ca, lấy quan hệ giữa chúng ta, ngươi hẳn là sẽ không cùng một giuộc với bọn họ đấy chứ?"
Lâm Giáp thở dài, nói: "Khánh Nguyên, nghe ta khuyên một câu, thừa dịp sai lầm lớn vẫn chưa thành hình, tốt nhất ngươi lập tức xin Thẩm tiên sinh và bốn vị nữ sĩ tha thứ đi."
Tôn Khánh Nguyên ý thức được chuyện không đúng, nhìn về phía Thẩm Đống, nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Thẩm Đống nói: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi phải trả giá cho những gì mình đã làm."
Tôn Khánh Nguyên thấy Thẩm Đống một bộ cao cao tại thượng, xem thường mình, không khỏi giận tím mặt, nói: "Mẹ nó ngươi muốn chết. Các anh me, đánh cho ta."
Đám lưu manh sau lưng nghe thế, lập tức xông về phía Thẩm Đống.
Thẩm Đống đứng đó, không nhúc nhích, chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Khánh Nguyên.
Thấy đám người này xông về phía Thẩm Đống, đám người Lý Kiệt, Tống Tử Hào, Hồng Đại Lực tự nhiên sẽ không nhàn rỗi, lập tức xông lên.
Hai nhóm người lại xông vào đánh nhau.
Không giống như lúc trước, số lượng thủ hạ của Thẩm Đống không ít hơn Tôn Khánh Nguyên, sức chiến đấu vượt xa đám bạn bè của hắn.
Chưa đến hai phút, ngoại trừ Tôn Khánh Nguyên, tất cả mọi người đều nằm lăn trên mặt đất.
Ngay cả Trương Lai cũng bị Hồng Đại Lực đánh gãy hai cái xương sườn, hôn mê bất tỉnh.
"Mẹ nó, lợi hại như vậy."
"Đám người này hình như đều biết võ thuật."
"Xem ra lần này Tôn thiếu như đá trúng tấm sắt rồi."
"Ta cá là tất cả những người này chắc chắn đã nhìn thấy máu."

Lớp người trẻ tuổi xem náo nhiệt trong quán bar nghị luận sôi nổi, nhưng bọ họ không có lấy một chút sợ hãi.
Hiển nhiên, bọn họ hẳn là thường xuyên nhìn thấy loại chuyện thế này.
Tôn Khánh Nguyên không ngờ người của Thẩm Đống lại mạnh như vậy, không khỏi hoảng sợ.
Vừa định bôi dầu lòng vào bàn chân, bỏ của chạy lấy người, chuồn đi, lại bị Lý Kiệt bắt lấy cánh tay, kéo tới trước mặt Thẩm Đống.
"Bịch bịch!"
Lý Kiệt đá khuỷu chân Tôn Khánh Nguyên một cái, để cho hắn trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Tôn Khánh Nguyên choáng váng cả người.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng chịu qua loại khuất nhục này.
"Ngươi dám ép ta quỳ xuống?"
Hai mắt Tôn Khánh Nguyên đỏ bừng, ngẩng đầu gắt gao nhìn Thẩm Đống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi có gan thì làm thịt ta, nếu không, ta nhất định giết chết ngươi, sau đó hưởng thụ bốn người phụ nữ của ngươi."
Thẩm Đống nở nụ cười, chỉ là nụ cười có chút lạnh lẽo, nói: "Chỉ có nhiêu đây phân thượng, mà dám khiêu chiến với ta, ta rất muốn biết là ai cho ngươi can đảm này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận