Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 645: Lý Trạch Khải bị lừa (2)

Lý Trạch Khải không dám làm trái lời của Lý Siêu Nhân, vậy nên đã gọi điện thoại cho Liên Hạo Long nói muốn bán lại hộp đêm với cái giá 2,1 tỷ. Nhưng Liên Hạo Long lại trả giá còn 1.5 tỷ, điều này khiến cho Lý Trạch Khải rất bực bội.
Ngay trong lúc đó, Thẩm Đống đích thân viết một bản phương pháp quản lý mô hình hộp đêm Bích Hải, sau khi in ra mấy bản thì đưa cho các ông chủ của các hộp đêm lớn khác tham khảo. Thậm chí, hắn còn tự mình giới thiệu hơn mười mấy vị mỹ nhân đình đám cho những hộp đêm đó, hơn nữa còn đạt được thỏa thuận hợp tác.
Lý Trạch Khải tức như sắp phát điên, lén mắng Thẩm Đống đến máu chó đầy đầu.
Cách làm của Thẩm Đống đã khiến cho giá trị của hộp đêm Bích Hải bị giảm đi đáng kể.
Lý Trạch Khải tìm mấy người mua, nhưng người trả giá cao nhất cũng chỉ sẵn sàng bỏ ra 500 triệu đô la Hồng Kông.
Đó cũng là một phần vì nể mặt của cha hắn - Lý Siêu Nhân.
Vốn dĩ muốn hung hăng vả mặt Thẩm Đống một phát, kết quả bây giờ mặt mũi của mình bị người ta giẫm trên đất mà chà đạp. Điều này khiến cho Lý Trạch Khải trở thành trò cười trong giới doanh nhân Hồng Kông.
Nhìn thấy hộp đêm Bích Hải không bán đi được, Lý Trạch Khải thuyết phục Lý Siêu Nhân sắp xếp người tiến hành kinh doanh và quản lý.
Vì để lung lạc được những công chúa trong hộp đêm Bích Hải, Lý Trạch Khải còn trích ra 5% tiền hoa hồng cho họ, đồng thời còn tự mình mời một vài công chúa nổi tiếng đi ăn bữa tối, lúc này mới coi như tạm thời vượt qua cơn sóng gió.
Nhưng vẫn có một việc làm cho Lý Trạch Khải rất đau đầu.
Đó chính là hộp đêm Bích Hải không thể khai trương được.
Lý Trạch Khải đã sớm yêu cầu ba vũ công kia dừng kiện tụng lại, nhưng không nghĩ là bên Thẩm Đống lại không muốn.
Trái lại, Thẩm Đống còn kiện ngược lại ba vũ công kia với lý do họ cố tình bôi nhọ hộp đêm Bích Hải.
Vì thế nên nếu hộp đêm Bích Hải muốn khai trương thì còn phải chờ ít nhất là nửa tháng nữa.
Lý Trạch Khải lại một lần nữa trở thành đề tài cho mọi người bàn tán chê cười, khiến cho hắn ta tức đến suýt hộc máu.
Khi Lý Trạch Khải đang vì chuyện của hộp đêm Bích Hải mà sứt đầu mẻ trán thì Thẩm Đống đã chuyển tất cả các công ty dưới trướng mình đến tòa nhà văn phòng Ánh Dương.
Sau khi sắp xếp lại xong xuôi, trong toàn bộ tòa nhà văn phòng này, ngoại trừ công ty luật của Âu Vịnh Ân ở ngoài thì tất cả còn lại đều là khu vực làm việc của các công ty thuộc tập đoàn Đằng Phi.
Thẩm Đống dự định sẽ chính thức treo logo của tập đoàn Đằng Phi trong một tuần nữa.
“Lão công, văn phòng tổng giám đốc này của ngươi cũng quá phô trương rồi.”
Khi Âu Vịnh Ân đi vào văn phòng của Thẩm Đống thì giật mình vì sốc.
Văn phòng có diện tích rộng hơn 100 mét vuông, không những có phòng làm việc mà còn có cả phòng nghỉ nữa.
Sàn nhà được trải thảm Cashmere được làm từ lông cừu nhập khẩu từ nước ngoài về; trên trần có treo một chùm đèn cao cấp; bàn làm việc và kệ sách đều được làm từ gỗ lim; sô pha được bọc bằng da; ghế dựa, bàn trà đều được bày trí theo phong cách đơn giản nhưng vẫn thể hiện được không khí sang trọng trang nhã. Toàn bộ văn phòng mang đến cho người khác một cảm giác thật thoáng đãng, tươi sáng.
Thẩm Đống ngồi vào chiếc ghế giám đốc có giá trị lên tới 5 vạn đô la Hồng Kông, nói: “Ta cũng không ngờ là bọn họ lại làm phô trương như thế này. Khi nào gặp lão Đường ta nhất định sẽ mắng hắn một trận.”
Âu Vịnh Ân tức giận nói: “Thôi bỏ đi. Ta thấy bây giờ chắc trong lòng ngươi đang sướng muốn nở hoa rồi đúng không?”
Thẩm Đống cười ha hả, nói: “Nói thật, văn phòng này khiến cho lòng ham hư vinh của ta khá thỏa mãn. Trước kia ta nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được là sẽ có một ngày mình được làm việc trong một văn phòng như vậy.”
Kiếp trước, Thẩm Đống chỉ là một cảnh sát hình sự bình thường, chen chúc làm việc trong một văn phòng rộng chưa đầy 40 mét vuông cùng với rất nhiều đồng nghiệp khác.
Sau khi xuyên qua, Thẩm Đống trở thành người có danh tiếng ở Hồng Hưng, bề ngoài trông vẻ vang là thế, nhưng thực ra trong mắt người ngoài, hắn cũng chỉ là một tên xã hội đen mà thôi, không ai coi trọng.
Nhưng chỉ trong thời gian 3 năm ngắn ngủi, hắn chẳng những ở trong biệt thự lớn, mà còn có thể làm việc trong một văn phòng xa hoa, thậm chí cả tòa nhà này đều là của hắn. Điều này khiến cho Thẩm Đống có cảm giác tràn trề năng lượng, khí phách hăng hái.
Âu Vịnh Ân ngồi vào lòng Thẩm Đống, ôm cổ hắn hỏi: “Lão công, giờ ngươi đã có tiền như thế. Sau này ngươi định làm gì?”
Thẩm Đống cười nói: “Vẫn còn sớm. Mục tiêu của ta là có được khối tài sản có giá trị ít nhất là một nghìn tỷ đô la Mỹ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận