Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 782: Phi Cơ Vô Gian Đạo (1)

Trong lòng Thẩm Đống thầm mắng, nhưng ngoài miệng lại cười nói: “Đúng vậy.”
Thân là nhân vật chủ yếu của chính phủ Ưng Tương, Thẩm Đông dám khẳng định tên này biết về chuyện trực thăng chiến đấu Darkhawk, thậm chí bản thân hắn ta cũng đóng vai trò quan trọng trong đó.
Nhưng nếu người ta không nói cho hắn biết, Thẩm Đống cũng không thể làm gì được.
Một lúc sau, Howard tự mình đưa Thẩm Đống xuống lầu, xem như là giữ thể diện cho hắn.
Trở lại văn phòng, Howard bấm gọi một dãy số.
"Vogt, Thẩm Đống vừa mới đưa tiền trước, ngươi không cần phải chờ đợi nữa."
"Xem ra Thẩm Đống này rất gấp nha.”
“Bỏ ra vỏn vẹn 10 tỷ đã có thể mua được nhiều đất như vậy, đổi lại là ai cũng hy vọng có thể ký thỏa thuận nhanh chóng, để tránh đêm dài lắm mộng, xuất hiện thay đổi gì. Đúng rồi, hắn cũng hỏi ta tại sao các người lại không tranh đoạt với hắn?”
“Ngươi trả lời thế nào?"
"Ta trả lời là mình không biết. Vogt, phần còn lại phải xem các ngươi.”
"Yên tâm đi, trong vòng bốn mươi tám giờ, ta sẽ để Thẩm Đông đi gặp thượng đế.”
“Hắn chưa chắc đã có thể nhìn thấy thượng đế.”
"Đúng vậy."
"Hahahahaha"
Trong tiếng cười lớn, Howard cúp điện thoại.
Thẩm Đống đoán không sai, trong chuyện lần này Howard thật sự có liên quan.
Chỉ cần mọi chuyện hoàn thành, hắn ta sẽ nhận được 5 triệu đô la Mỹ.
Trên thực tế, không chỉ Howard mà nhiều người trong chính phủ Ưng Tương cũng nhận được tiền.
Đặc biệt là những người ở cấp cao nhất trong lực lượng cảnh sát, số tiền họ nhận được còn cao hơn Howard.
Bên kia, Vogt đã gọi điện cho sở cảnh sát và yêu cầu họ trong vòng ba ngày bọn họ phải để trực thăng Darkhawk yên.
Sau khi giải quyết xong mọi việc, để cảnh sát ra ngoài, đi vòng quanh một vòng để giải thích cho người dân là được.
Hai giờ sáng, Phi Cơ đột nhiên cảm thấy lạnh ở cổ.
Vừa mở mắt ra nhìn, hắn ta nhìn thấy một bóng đen đứng trước giường của mình, con dao trong tay kề vào cổ hắn ta.
"Huynh đệ, ngươi cầu tài hay là cầu chết?" Phi Cơ dò hỏi.
“Mặc quần áo vào rồi đi ra phòng khách.”
Giọng nói của người này không có chút ấm áp nào, nhưng khi Phi Cơ nghe lại có cảm giác quen thuộc.
“Ngươi là A Tích?"
"Nếu không muốn chết thì bớt nói nhảm đi."
Phi Cơ không còn cách nào khác đành phải thay quần áo và đi theo A Tích đi ra ngoài.
Phòng khách sáng đèn.
Lý A Tề và Liên Hạo Long ngồi trên ghế sô pha, bọn họ đang uống trà.
Phi Cơ thầm mắng mình không nên uống rượu quá nhiều vào buổi tối, kết quả bọn họ đã đến tận nhà mà hắn ta cũng không hề hay biết.
Lý A Tề mỉm cười nói: “Phi Cơ, phòng này của ngươi đẹp quá.”
Phi Cơ không nói gì, chỉ cúi đầu liếc mắt nhìn con dao găm đang kề ngang cổ mình.
Lý A Tề phất tay một cái, A Tích lập tức cất con dao găm vào, đứng sang bên cạnh.
Phi Cơ đi đến phòng vệ sinh, rửa mặt để cho bản thân tỉnh táo lại một chút, sau đó ngồi xuống đối diện Lý A Tề, rót cho mình một chén trà, ngửa đầu uống ực một hớp, lúc này mới nói: “Không phải nói là hai ngày sau sao? Tại sao lại thay đổi?”
Lý A Tề nói: “Tình hình có thay đổi, chúng ta cần ngươi nhanh chóng hẹn Thẩm Đống ra ngoài, hoặc là ngươi có được tung tích của Thẩm Đống, hãy cho chúng ta biết."
Phi Cơ mím môi và nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức."
Ánh mắt Liên Hạo Long lóe lên nói: “Ngươi đang gạt chúng ta chuyện gì.’
Phi Cơ cau mày nói: “Không có.”
Liên Hạo Long cười lạnh nói: “Ta vẫn đang quna sát ngươi, ngươi không lừa được ta đâu. Vừa rồi khi A Tề nói xong, trong đầu ngươi đã có chuyện gì đó lướt qua.”
Lý A Tề nói: "Phi Cơm ta khuyên ngươi tốt nhất không nên giở trò gì. Đắc tội với chúng ta không quan trọng lắm, đắc tội với Ưng Tương lão ngươi thật sự sẽ chết đó, Nói đi, có phải Thẩm Đống có chuyện gì không?”
Phi Cơ im lặng hồi lâu rồi nói: “Tối nay, không, nói chính xác là sáng mai lúc 4 giờ 30, Thẩm Đống sẽ đáp chuyến bay quốc tế đảo Hồng Kông đến Yến Đô.”
Lý A Tề nhướng mày và nói: "Làm sao ngươi biết?"
Phi Cơ nói: "Hôm qua ta đi uống rượu với A Kiệt và A Sinh, bọn họ sẽ đến đó với Đống ca.”
Lý A Tề hỏi: “Khi nào bọn họ khởi hành?”
Phi Cơ nói: “Kế hoạch là ba giờ sáng.”
Trên mặt Lý A Tề nở nụ cười rạng rỡ nói: "Phi Cơ, ngươi không thành thật. Tin tức quan trọng như vậy, tại sao không nói cho chúng ta biết sớm?”
Phi Cơ nhìn phòng khách một vòng, cười khổ nói: “Ngôi nhà tốt như vậy, cuộc sống tốt đẹp như vậy đều là do Đônag ca cho ta. Ta thật sự không muốn phải bội huynh ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận