Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 300: Lại lập bẫy (1)

Chương 300: Lại lập bẫy (1)
Chu Mẫn Tuệ nói: "Ở tiểu khu Viễn Hoa Central."
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Ta đưa cô ấy về."
Âu Vịnh Ân mở mắt, đẩy Thẩm Đống một cái, nói: "Không, ta không về. Thẩm Đống, ngươi nói thật đi, ngươi có thích ta không?"
Thẩm Đống lập tức nói: "Thích. Đại mỹ nữ như cô, không có người đàn ông nào không thích cả."
Vành mắt Âu Vịnh Ân đỏ bừng, nói: "Vậy tại sao ngươi không thổ lộ với ta?"
Thẩm Đống nhìn thoáng qua Triệu Nhã Trí và Chu Mẫn Tuệ, trên mặt hiện lên lúng túng, nói: "Ngươi quên rằng ta đã có hai người bạn gái rồi à."
Âu Vịnh Ân nói: "Đã có hai, tại sao không thể có ba, bốn, năm?"
Triệu Nhã Trí cảm thấy nếu để Âu Vịnh Ân nói tiếp không cô còn nói ra những lời kinh thế hãi tục gì, vội vàng đỡ lấy Âu Vịnh Ân đang nghiêng trái ngả phải, nói: "Vịnh Ân, ngươi uống nhiều quá rồi. Thẩm tiên sinh, để chúng ta đưa Vịnh Ân về đi."
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Được."
Bốn người đi ra khỏi quán bar, vừa ra khỏi cửa đã thấy hơn mười người đàn ông mặc đồ thể thao đứng dưới ánh trăng.
Dẫn đầu là một người đàn ông vạm vỡ thân hình dũng mãnh, tướng mạo thô kệch, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt không giận tự uy.
"Ngươi chính là Thẩm Đống?" Người đàn ông vạm vỡ lạnh lùng hỏi.
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Là ta. Ngài là ai?"
Người đàn ông vạm vỡ ôm quyền nói: "Tại hạ Vương Triết, được xưng là Ưng Trảo Vương. Nghe nói Thẩm tiên sinh được gọi là đệ nhất cao thủ giang hồ, đặc biệt tới lĩnh giáo."
Triệu Nhã Trí và Chu Mẫn Tuệ đỡ Âu Vịnh Ân vô cùng bối rối.
Cái gì mà giang hồ đệ nhất cao thủ?
Cái gì mà Ưng Trảo Vương?
Đang xuyên không đến cổ đại à?
Thẩm Đống vui vẻ, nói: "Vương sư phụ, từ xưa đến nay, ngươi từng gặp ai nửa đêm canh ba tìm người luận võ bao giờ chưa?"
Vương Triết cắn môi, nói: "Thẩm tiên sinh, ngài có dám tiếp nhận khiêu chiến của ta hay không?"
Thẩm Đống không chút do dự nói: "Không dám. Công phu của ta rất rác rưởi, thật sự không phải đối thủ của ngài. Vương sư phụ, ta có thể đi chưa?"
"Phụt!"
Triệu Nhã Trí và Chu Mẫn Tuệ thật sự là không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Hai người đồng thời suy nghĩ, Thẩm Đống này thật sự là lão đại Hồng Hưng à?
Quả thực rất thú vị.
Vương Triết nghẹn họng đứng trân trối.
Hắn đến Hồng Kông được ba năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải loại không thèm quan tâm mặt mùi chính mình như thế này.
"Có phải đối thủ hay không, phải đánh mới biết được." Vương Triết kiên trì nói.
Thẩm Đống mỉm cười nói: "Khuyết điểm lớn nhất của người trong giới võ công các ngươi chính là sĩ diện. Rõ ràng là vì tiền nên mới kiếm chuyện với ta, nhưng cứ phải công khai nói lĩnh giáo công phu gì đó, phải để cho mình đứng trên nấc thang đạo đức, không để cho người đời lên án. Vương sư phụ, ngươi như vậy có mệt hay không?"
Nói tới đây, Thẩm Đống búng tay một tách, nói: "Mang tới đây đi."
Cách đó không xa, Lý Kiệt và Thiên Dưỡng Sinh mỗi người túm một cánh tay, kéo một người đàn ông tới.
Nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, Chu Mẫn Tuệ và Triệu Nhã Trí đồng thanh kêu lên: "Tào Nguyên Nguyên."
Thì ra lúc tiệc sinh nhật của Âu Vịnh Ân chưa kết thúc, Lý Kiệt và Thiên Dưỡng Sinh phụ trách cảnh giới ở bên ngoài đã thấy được đám người Vương Triết.
Sau đó thấy Tào Nguyên Nguyên đi tới bên cạnh Vương Triết, nói một ít lời, hai người lập tức phán đoán ra người này là đầu sỏ gây nên.
Lý Kiệt báo cáo chuyện này cho Thẩm Đống, Thẩm Đống bảo hắn ta giải quyết Tào Nguyên Nguyên làm rõ chân tướng sự tình.
Tào Nguyên Nguyên dặn dò Vương Triết một số chuyện xong thì trở lại trong xe của mình, bị Thiên Dưỡng Sinh đã sớm mai phục trên xe đánh ngất xỉu.
Hai người lái xe mang theo Tào Nguyên Nguyên đi tới một góc cách đó không xa, hung hăng giáo huấn hắn ta một trận.
Tào Nguyên Nguyên không chịu nổi lập tức nói hết mọi chuyện.
Sau khi Thẩm Đống biết, hắn bảo Lý Kiệt và Thiên Dưỡng Sinh không cần vội vã đối phó với Vương Triết.
Chờ cho đến khi tiệc sinh nhật kết thúc rồi nói sau.
Đây mới là tất cả những gì vừa xảy ra.
Sắc mặt Vương Triết đại biến, nói: "Ngươi làm gì hắn rồi?"
Thẩm Đống cười nói: "Yên tâm, hắn còn sống. Tên ngốc này vì muốn tận mắt chứng kiến cảnh ngươi đánh gãy chân ta nên dừng xe cách quán bar không xa, ta đương nhiên phải dạy hắn một bài học. A Kiệt, đánh thức hắn dậy."
"Chát."
Lý Kiệt vung cánh tay lên, hung hăng tát Tào Nguyên Nguyên một bạt tai.
Nương theo một tiếng kêu thảm thiết, hai cái răng từ trong miệng hắn bay thẳng ra ngoài.
Tào Nguyên Nguyên bị một cái tát đánh thức.
Hắn ta quét một vòng, thấy Vương Triết, hét lớn: "Nhanh cứu ta."
Kêu xong, hắn ta mới phát hiện hai răng cửa trong miệng mình không thấy đâu.
Thẩm Đống thản nhiên nói: "Tào Nguyên Nguyên, ngươi thật to gan, dám sai người đánh gãy chân ta."
Tào Nguyên Nguyên nuốt một ngụm nước miếng, lạnh lùng nói: "Thẩm Đống, tốt nhất ngươi nên lập tức thả ta ra. Nếu không, ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận