Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 144: Bác sĩ đến rồi (2)

Chương 144: Bác sĩ đến rồi (2)
A Hoa suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu Bác Sĩ và đồng bọn muốn phạm tội thì phải vào phòng triển lãm. Một vài người thì không sao, nhưng người của hắn chắc sẽ không dễ dàng vào được.”
Thẩm Đống khen: “Đúng vậy, bọn họ nhất định phải đảm bảo an ninh, kiểm soát phòng giám sát.”
Tiểu Mã Ca nói: "Việc đó thì dễ thôi. Chúng ta không quen biết Bác Sĩ, nhưng những tên cướp thì chắc chắn biết. Chúng ta chỉ cần đợi ở gần phòng giám sát, chờ bọn họ đến, chúng ta đem họ một lưới bắt hết."
“Khi đó, nếu chúng ta bắt sống vài người, xác nhận được Bác Sĩ trên màn hình CCTV, chẳng phải chúng ta sẽ biết hắn trông như thế nào sao?”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Đây là một ý kiến ​​hay, có điều muốn giết bọn hắn, e là không dễ dàng, những tên này trong tay nhất định có vũ khí hạng nặng, nhưng chúng ta cũng không thể mang theo súng. Bằng không, cho dù giết được Bác Sĩ, chúng ta cũng sẽ bị tống vào tù vì tội sở hữu súng trái phép."
Mã Ca nói: “Mẹ kiếp, thế thì rắc rối lớn rồi.”
Trong lòng A Hoa hơi động, hỏi: "Chúng ta có thể mượn sức mạnh của cảnh sát được không?"
Tiểu Mã Ca nói: "Hoa ca, chúng ta là côn đồ, cảnh sát sao có thể tin tưởng chúng ta?"
Thẩm Đống cười nói: "Không hẳn. Trong ngành cảnh sát có rất nhiều cảnh sát ngang ngược, chẳng hạn như Lý Hiền."
Nói xong, Thẩm Đống cầm điện thoại di động, bấm số điện thoại của Lý Hiền.
“Đống ca, thực sự không ngờ ngươi lại chủ động gọi điện cho ta."
"Lý tiên sinh, ta vừa nghe nói ngài đã được thăng chức lên một cấp, được điều đến làm người phụ trách ở đồn cảnh sát Trung Hoàn, xin chúc mừng.”
"Dừng đi, ta sắp đi họp. Nếu có gì muốn nói thì cứ nói thẳng."
“Ta nghe nói có một nhóm phần tử khủng bố quốc tế đã tới Hồng Kông, ngay ở Trung Hoàn.”
"Mẹ kiếp, Đống ca, ngươi có chắc là mình không nói đùa không?"
"Tất nhiên rồi."
"Mục đích của nhóm khủng bố đó là gì? Mà làm sao ngươi biết?"
“Một người anh em của ta có mối thù truyền kiếp với thủ lĩnh của nhóm khủng bố này nên ta đặc biệt chú ý đến tung tích của họ. Hiện tại chúng ta chỉ biết rằng thủ lĩnh của họ có biệt danh là Bác Sĩ, ngoài ra không biết gì hết”.
"Vấn đề là Trung Hoàn lớn như vậy, ta có thể tìm được tên Bác Sĩ này ở đâu?"
"Bây giờ ta chỉ nhắc nhở một chút cho ngươi biết thôi. Đến khi ta tìm được bọn họ, ta sẽ thông báo cho ngươi, hi vọng ngươi sẽ không mắc sai lầm vào thời điểm quan trọng.”
"Yên tâm, ta, Lý Hiền, không phải là tên bất tài."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Đống nói: “Ta sẽ thông báo cho Lý Hiền nửa giờ trước khi triển lãm ở khách sạn Quân Độ bắt đầu.”
Tiểu Mã Ca khó hiểu hỏi: “Tại sao lại thông báo trễ như vậy?”
Thẩm Đống nói: “Nếu hiện tại chúng ta nói cho hắn biết, lỡ như tên này đặt khách sạn Quân Độ vào tình trạng thiết quân luật, chúng ta sẽ tìm Bác Sĩ ở đâu?”
Tiểu Mã Ca vỗ trán nói: "Ôi đầu óc của ta."
Thẩm Đống nói: "Được rồi, chúng ta thương lượng một chút chi tiết nhỏ đi."
Nửa giờ sau, mọi người thảo luận xong.
Lý Kiệt chở Thẩm Đống tới xưởng may.
Sau khi xem một lúc buổi tập huấn luyện của bọn tiểu đệ, Thập Tam Muội liền dẫn hơn mười cô gái đến.
Thẩm Đống kinh ngạc nói: "Không phải chứ? Ngươi đang làm gì vậy?"
Thập Tam Muội kiêu ngạo nói: “Các nàng đều là người thích ăn diện, cho bọn họ lựa chọn quần áo nhất định là đúng.”
Thẩm Đống giơ ngón cái nói: "Thông minh, đi thôi, ta dẫn ngươi đi nhà kho."
Một nhóm người đến nhà kho, chỉ thấy bên trong có hơn 300 kiểu dáng quần áo. các cô gái hét lên.
Thẩm Đống cười nói: “Ở đây có hơn 30 kiểu dáng quần áo là hàng mới được chúng ta bắt chước làm theo từ các thương hiệu quốc tế đó. Cửa hàng quần áo của Jimmy thậm chí còn chưa có.”
Thập Tam Muội nói: “Ta có nên nói tiếng cảm ơn với ngươi không?”
Thẩm Đống nói: “Đừng khách khí quá, cứ đưa cho ta hai ba triệu coi như phí cảm tạ là được.”
"Mịa nó."
Thập Tam Muội cười mắng: “Ngươi cũng đủ ác.”
Các cô gái cuối cùng đã lựa được hơn 50 kiểu dáng quần áo.
Thập Tam Muội nói: “A Đống, ta muốn mỗi loại quần áo năm mươi bộ,được không?”
Thẩm Đống nhìn Trần Bá, Trần Bá nói: "Không thành vấn đề."
Thập Tam Muội hỏi: “Giá là bao nhiêu? Cần đặt cọc bao nhiêu?”
Thẩm Đống nói: “Ta sẽ cho ngươi giá ưu đãi nhất, còn tiền đặt cọc thì khỏi.”
"Về phần ta, ta chỉ có một yêu cầu, đó là quần áo giống nhau, giá cả của ngươi và Jimmy không được cách biệt quá năm đô la Hồng Kông.”
"Nếu sự cách biệt giữa hai người quá lớn, thị trường sẽ xuất hiện vấn đề lớn."
Thập Tam Muội gật đầu nói: “Ta hiểu ý của ngươi.”
Thẩm Đống cười nói: “Ngày mai ta sẽ bảo Jimmy liên lạc với ngươi. Giá xuất xưởng và giá bán hắn đều do hắn quyết định cuối cùng.”
Thập Tam Muội nói: "Sau này nhập quần áo, ta cứ trực tiếp tìm Jimmy là được phải không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận