Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 592: Dự định của Thẩm Đống (1)

Thẩm Đống nói: "Đại Thiên Nhị đã dẫn người đến đánh ta rất nhiều lần. Trước đó ta nhịn, nhưng lần trước thì không được, bởi vì hắn ta là thật sự muốn lấy mạng của ta."
Trần Hạo Nam nói: "Ta hiểu."
Thẩm Đống nói: "Nếu cuối cùng ngươi đã từ bỏ việc muốn giết ta, vậy thì cho thấy ngươi đã có quyết định, đúng không?"
Trần Hạo Nam gật đầu, nói: "Ta dự định lui ra khỏi Hồng Hưng, dẫn Tiểu Kết Ba rời khỏi Hồng Kông."
Lông mày Thẩm Đống nhíu lại, nói: "Đã vào giang hồ, thì hết đời vẫn là giang hồ. Ngươi muốn lui ra, e sợ không phải là một chuyện dễ dàng, tối thiểu là cửa ải Tưởng Thiên Dưỡng cũng không dễ chịu gì."
Trần Hạo Nam nói: "Không dễ chịu cũng phải cố. Đống ca, lần này là lần cuối chúng ta gặp mặt, sau này chúng ta sẽ không gặp lại."
Thẩm Đống thở dài, nói: "Chúc ngươi nhiều may mắn."
Sau khi Trần Hạo Nam lái xe rời đi, Lý Kiệt nói: "Tên Trần Hạo Nam này rất tốt."
Thẩm Đống cười nói: "Hắn ta là người có nghĩa khí, sẽ không vì lợi ích mà bán đi huynh đệ. Đáng tiếc, ngay từ đầu đến cuối hắn ta đã đi theo sai người, dẫn đến rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nam."
Lý Kiệt nói: "Hồng Hưng liệu có cho phép hắn ta thoát ra hay không?"
Thẩm Đống nhún vai, nói: "Có thể. Nhưng có điều, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta hết."
Đúng lúc này, bên trong xe vang lên tiếng điện thoại di động.
Thẩm Đống cầm lấy điện thoại di động, hỏi: "Ai?"
"Đống ca, ta là tiểu Mã. Mới nãy lão Đường gặp phải sát thủ tập kích, trên người trúng hai vết thương, ta đang dẫn hắn ta đi bệnh viện."
Thẩm Đống hoàn toàn biến sắc, nói: "Ngươi đến bệnh viện nào? Ta lập tức qua đó."
Ở bên trong đế quốc thương mại của Thẩm Đống, Đường Bồi Quân là một nhân vật đóng vai trò vô cùng quan trọng.
Hơn nữa đã trải qua thời gian tiếp xúc với nhau lâu như vậy, Thẩm Đống cũng đã coi hắn ta là bạn bè thân thiết của mình.
Nếu như hắn ta xảy ra chuyện, về công về tư đều là tổn thất lớn nhất của Thẩm Đống.
Tiểu Mã nói: "Bệnh viện Edward."
Cúp điện thoại, Thẩm Đống nói: "A Kiệt, đi đến bệnh viện Edward."
Lý Kiệt gật đầu, nói: "Được."
Nửa giờ sau, Thẩm Đống cùng Lý Kiệt đi đến phòng cấp cứu trong bệnh viện Edward.
Ngoài hành lang, tiểu Mã đang ngồi trên ghế, trên người đầy những vết máu loang lổ.
Nhìn thấy Thẩm Đống, tiểu Mã đứng lên, hai mắt đỏ chót, nói: "Đống ca, đều do ta, ta không bảo vệ tốt cho lão Đường."
Thẩm Đống nói: "Ngươi có bị thương không?"
Tiểu Mã lắc đầu một cái, nói: "Đều là máu của lão Đường."
Thẩm Đống hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Tiểu Mã kể lại tất cả mọi chuyện.
Hóa ra Đường Bồi Quân cùng Tống Tử Hào quan hệ cũng không tệ, cho nên quan hệ cùng với tiểu Mã cũng rất là thân thiết.
Tối hôm nay hai người đến một quán nhỏ để uống rượu.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị lên xe, thì có một chiếc xe tải đột nhiên đứng cách chỗ bọn họ không xa, cửa xe mở ra, có một người đàn ông lạ mặt nhắm thẳng vào chỗ bọn họ bắn ra sáu phát súng.
Cánh tay của Đường Bồi Quân bị bắn trúng một phát đạn, ngực trúng một phát đạn, trực tiếp ngã xuống đất.
Một phát súng cách tim gần vô cùng.
Tiếng súng đã gây ra sự chú ý của đội cảnh sát an ninh trật tự, cho nên bọn hành hung đã chạy trốn, nếu không thì, còn tiểu Mã có thể bình an vô sự được hay không cũng rất khó nói.
Thẩm Đống cau mày nói: "Tình hình của Lão Đường thế nào?"
Tiểu Mã nói: "Hiện tại vẫn chưa thấy bác sĩ nào đi ra, tình huống cụ thể không rõ."
Thẩm Đống nói: "Ngươi thấy người hành hung kia dáng vẻ như thế nào?"
Tiểu Mã gật đầu, nói: "Làn da ngăm đen, có râu quai nón. Khi cảnh sát đến, hắn ta nói ra một câu, không biết là tiếng Thái hay là tiếng Hàn. Ta cảm thấy hắn ta không phải người Hồng Kông."
Thẩm Đống trong lòng hơi động, nói: "Ngày hôm nay Tưởng Thiên Dưỡng đã thuê hơn mười lính đánh thuê từ Thái quốc đến đây."
Tiểu Mã nói: "Ý của ngài là hắn ta đang trả thù chúng ta?"
Thẩm Đống ừ một tiếng, nói: "Chúng ta giết Đại Phi cùng Đại Thiên Nhị, với tư cách là long đầu băng Hồng Hưng, mối thù này hắn ta nhất định phải báo. Nếu không thì, mọi người sẽ không ai phục hắn."
Lý Kiệt từ nãy vẫn không nói tiếng nào, đột nhiên mở miệng nói rằng: "Đống ca, ngài không thể tiếp tục nhẹ dạ như vậy."
Thẩm Đống thở dài, nói: "Mỗi lần đối phó với Hồng Hưng, ta đều vì tình cảm trước đây mà hạ thủ lưu tình, cho nên mới để bọn họ đối xử với ta trắng trợn không kiêng dè như vậy. Bây giờ nhìn lại, là ta sai rồi. Có điều, chuyện này còn cần phải điều tra lại, để tránh khỏi oan uổng cho Hồng Hưng."
Đúng lúc này, cửa phòng giải phẫu mở ra.
Tiểu Mã, Thẩm Đống, Lý Kiệt lập tức đi đến.
"Bác sĩ, hiện tại tình hình của bạn ta như thế nào rồi?"
"Hai viên viên đạn đã được lấy ra, người bệnh đã thoát khỏi nguy hiểm. Hắn ta cũng rất may mắn, một viên đạn chỉ cách trái tim có ba centimet. Nếu xa hơn một chút thì thần tiên cũng khó cứu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận