Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 244: Ba xã đoàn đứng đầu trở mặt (1)

Chương 244: Ba xã đoàn đứng đầu trở mặt (1)
Thẩm Đống nói: “Là thật. Hơn hai vạn người tham chiến, nhiều người chết hơn cũng là chuyện thường tình. Lúc đó ta đang ở Vượng Giác giúp Thập Tam Muội bảo vệ Bát Lan Nhai, chỉ nghe chuyện ở bên đó qua lời kể mà thôi, không tận mắt chứng kiến. Không nói nữa, con mắt của các ngươi sắp thành gấu trúc rồi, mau mau tắm rửa rồi ngoan ngoãn ngủ một giấc đi.”
Lý Hân Hân hỏi: “Còn ngươi thì sao?”
Thẩm Đống nói: “Ta phải đến bệnh việc thăm các huynh đệ bị thương một chút.”
Lý Hân Hân thở dài, nói: “Người ta hay bảo làm lão đại của băng đảng xã hội đen là chuyện sung sướng dường nào. Nhưng mà nhìn ngươi như vậy, ta thật sự nhận không ra.”
Thẩm Đống cười nói: “Một tên lão đại không có trách nhiệm, chỉ biết làm mưa làm giá đương nhiên sẽ sống sung sướng rồi. Nhưng mà ta không phải như vậy, không cần dùng tánh mạng của hàng ngàn huynh đệ khác để sống sung sướng. Bọn họ đi theo ta liều mạng, cũng không thể khiến bọn họ đến cả người nhà mình cũng nuôi không nỗi đúng chứ? Được rồi, mau đi ngủ đi.”
Lấy 30 triệu đô Hồng Kông từ trong két sắt ra, Thẩm Đống dẫn theo người đến bệnh viện.
Mấy huynh đệ bị thương vào đêm qua đều được A Hoa an bài cho tĩnh dưỡng tại đây.
“Đống ca.”
Đi vào phòng bệnh cỡ lớn, mấy tiểu đệ đang nằm trên giường thấy Thẩm Đống đi vào bèn giãy dụa muốn đứng lên đón tiếp.
Thẩm Đống vội vàng nói: “Mau nằm xuống đi. Ta tới thăm các ngươi, không phải để khiến thương thế của các ngươi nặng hơn.”
Mọi người đồng thanh nói: “Tạ ơn Đống ca.”
Thẩm Đống nói: “Ta biết bây giờ có nói gì cũng chỉ là những lời sáo rỗng vô nghĩa mà thôi, bởi vì dù có nói bao nhiêu lời tán dương các ngươi đi chăng nữa thì cũng không thể bằng được sự trả giá, trung tâm của các ngươi đối với ta được, cho nên ta chỉ còn cách thưởng cho mọi người những gì thực tế nhất.”
Nói xong, hắn cho A Hoa một ánh mắt.
A Hoa lập tức hiểu ý, nói: “Các vị huynh đệ, Đống ca có lệnh, tiền thuốc thang, phí điều dưỡng tất cả đều do hắn chi trả, mãi cho đến lúc thương thế của các ngươi hoàn toàn khỏi mới thôi. Hơn nữa, mỗi người các ngươi đều được khen thương ba vạn đô Hồng Kong.”
“Woa.”
“Ba vạn? Số tiền này cũng nhiều quá đi.”
“Đống ca thật là uy vũ, anh minh.”
“Đống ca vạn tuế.”
Trong phòng bệnh, tiếng hoan hô vang dội.
Hơn mười tên tiểu đệ bị thương đều kích động vô cùng.
Ba vạn đô này đối với bọn họ mà nói chắc chắn là một khoản tiền cực lớn.
Chỉ cần đợi sau khi điều trị xong chắc hẳn sẽ đủ cho bọn họ sống thoải mái một quãng dài.
Thẩm Đống vừa đến từng giường đặt ba vạn đô Hồng Kông ở phía đầu giường, vừa nói lời cảm ơn mỗi người, khiến cho mọi người cảm động không thôi.
Lăn lộn trong cái nghề này lâu như vậy rồi, bọn họ còn chưa từng nghe nói có vị lão đại nào có thể làm được đến độ này vì mấy tên tép riu như họ.
Sau hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Thẩm Đống cũng phát tiền xong.
Một loạt hành động này khiến danh vọng của hắn ở trong đám tay sai này cao ngất ngưởng.
Nếu lại có một trận ác chiến như hôm qua nữa, thì chắc hẳn bọn họ càng thêm bán mạng.
Còn những vị huynh đệ không may qua đời, Thẩm Đống không tự mình đến thăm từng nhà, mà là để lão đại của từng người bọn họ cầm thêm 30 vạn tiền mặt đưa đến.
Mục đích Thẩm Đống làm như vậy có hai cái, một là hắn không muốn thấy cảnh bi thương của gia đình mấy vị huynh đệ đã thiệt mạng, hai là thông qua chuyện này tỏ rõ thái độ mình sẽ làm cho những vị huynh đệ còn lại an tâm.
Nói trắng ra, Thẩm Đống phí sức lực như vậy cốt chỉ vì bốn chữ “Thu mua lòng người.”
Hiển nhiên, hiệu quả cũng thành công rực.
Sự kết nối của mọi người ngày càng vững mạnh hơn.
Đi ra khỏi bệnh viện, Thẩm Đống cùng đám A Hoa tùy tiện ăn bữa cơm sau đó đi thẳng đến Thiên Thủy Vi.
Thiên Thủy Vi là một thị trấn mới thành lập, chính phủ Hồng Kông đã xây dựng nơi này hai năm, hiệu quả cũng khá ổn, đã có không ít ngôi nhà cao tầng mọc lên.
Kiếp trước Thẩm Đống không phải người Hồng Kông, đối với Hồng Kông cũng không quen thuộc, thế nhưng mưa dầm thấm lâu, cũng biết được tin tương lai Thiên Thủy Vi sẽ phát triển rực rỡ.
Dùng sau đường Vượng Giác để đổi lấy Thiên Thủy Vi, Thẩm Đống chắc chắn đã kiếm lời cực lớn.
“Phi Cơ, lần này làm tốt lắm.” Thẩm Đống vỗ vai Phi Cơ, đối với biển hiện của hắn ta vô cùng hài lòng.
Phi Cơ cười nói: “Chủ yếu là do đối thủ quá tệ. Đống ca, Trong quán Phi Tử Bình có một cái két sắt, ở bên trong có ba triệu tiền mặt và một tờ giấy khế ước đất.”
Thẩm Đống nhíu mày, hỏi: “Khế đất? Đưa cho ta xem thử nào.”
Đối với ba triệu tiền mặt, Thẩm Đống không có bất kỳ hứng thú nào, nhưng đối với tờ khế đất kia thì hứng thú tràn đầy.
Phi Cơ đã sớm đoán được thái độ của Thẩm Đống sẽ là như thế này, cho nên trước khi hắn tới, hắn ta đã mang khế đất theo bên mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận