Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 230: Thẩm Đống vs Thái Tử (1)

Chương 230: Thẩm Đống vs Thái Tử (1)
Mọi người cùng đồng thanh nói: “Được.”
Ngay lúc này, một tiểu đệ của Phi Tử Bình đột nhiên chạy ra khỏi đám đông, nói: “Bình ca, không tốt.”
Phi Tử Bình sửng sốt hỏi: “Có chuyện gì?”
Tên tiểu đệ kia nói: “Phi Cơ của Hồng Hưng dẫn người tấn công vào Thiển Thủy Loan, một nửa địa bàn của chúng ta đã rơi vào trong tay hắn. Các huynh đệ thương vong nặng nề.”
Phi Tử Bình giận tím mặt, quát: “Mẹ kiếp, Thẩm Đống dám chơi ta. Tư Đồ, bây giờ ta phải quay về.”
Tư Đồ Hạo Nam gật đầu nói: “Không nên nóng vội. Chỉ cần bên này chúng ta giết được Thẩm Đống thì một Phi Cơ nho nhỏ không làm nên chuyện gì được đâu.”
Phi Tử Bình: “Ta hiểu. Các tiểu đệ của Phi Tử Bình ta, chúng ta đi.”
Rất nhanh, Phi Tử Bình dẫn theo hơn tám trăm tên thuộc hạ ồ ạt rời đi.
Liên Hạo Đông khinh thường nói: “Vây Ngụy cứu Triệu. Thẩm Đống cũng chỉ có chút bản lĩnh này.”
Thái Tử hừ một tiếng, nói: “Dù đã giảm bớt tám trăm người thì chêch lệch quân số giữa Thẩm Đống và chúng ta vẫn như cũ là 1:5, không ảnh hưởng gì đến cục diện chung. Thời gian gần đến rồi, ta dẫn người đi chặn đường lui của Thẩm Đống đây.”
Hai mươi phút sau, Thái Tử dẫn theo hơn ba ngàn tiểu đệ của Hồng Thái vòng ra sau lưng Thẩm Đống.
Thẩm Đống đã nhìn thấy hết, cười lạnh nói: “Bọn họ dám chia quân ra ư, đúng là tìm chết mà. A Huy, A Sinh, A Tu, ba người các ngươi dẫn theo một ngàn huynh đệ chống lại công kích của Đông Tinh và Trung Nghĩa Tín. Những người khác theo ta đi đánh Thái Tử. Nói với các huynh đệ không cần ham chiến, sau khi ta xử lý Thái Tử xong thì chúng ta sẽ đi đến Phố Portland.”
Thiên Dưỡng Sinh nhíu mày nói: “Đống ca, để ta đi theo ngươi đi.”
Thẩm Đống mỉm cười: “Đi theo ta làm gì, ngươi cho rằng đám Hồng Thái ngu xuẩn đó có thể làm ta bị thương được sao? Đừng nói đùa.”
Lý Kiệt nói: “A Sinh, ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ Đống ca thật tốt.”
Thiên Dưỡng Sinh gật đầu, không nói gì nữa.
Tiêm Sa Chủy.
Trần Diệu buông điện thoại xuống, cau mày.
Hàn Tân vừa mới gọi điện tới.
Mục tiêu tấn công của ba xã đoàn lớn là Vượng Giác, Hàn Tân yêu cầu hắn ta phái người đến chi viện.
Trần Diệu nói lại chuyện này với các thủ lĩnh khác, hỏi: “Mọi người nghĩ chúng ta có nên đến Vượng Giác hay không?”
Cơ ca không chút do dự đáp: “Đương nhiên không thể đi. Tưởng tiên sinh đã nói rồi, địa bàn ở Vượng Giác và Du Ma Địa có thể từ bỏ, chỉ có Tiêm Sa Chủy là phải bảo vệ cho bằng được.”
Đại Phi cũng nói: “Cơ ca nói đúng. Diệu ca, lỡ như đối phương dùng kế dẫn xà xuất động, đợi khi chúng ta phái người ra ngoài đi chi viện rồi thì bọn họ bất ngờ tấn công Tiêm Sa Chủy thì sao? Đừng quên, nhân số của đối phương gấp ba lần chúng ta.”
Trần Diệu trầm mặc một lúc rồi quay đầu nhìn về phía Trần Hạo Nam, hỏi: “A Nam, ngươi nghĩ thế nào?”
Trần Hạo Nam nói: “Diệu ca, ngươi có thể gọi điện thoại cho Hàn Tân, bảo bọn họ dẫn người đến Tiêm Sa Chủy. Chỉ cần chúng ta giữ được Tiêm Sa Chủy thì đó là đã thắng lợi. Đến lúc đó, chúng ta có thể giúp Thập Tam Muội và Đống ca đoạt lại địa bàn.”
Trần Diệu gật đầu nói: “Biện pháp của ngươi cũng giống với Tưởng tiên sinh. Sau khi ba xã đoàn kia chiếm được Du Ma Địa và Vượng Giác thì chắc chắn sẽ để lại rất nhiều thuộc hạ để trông coi, áp lực của Tiêm Sa Chủy sẽ giảm được rất nhiều.”
Trần Hạo Nam nói: “Đúng vậy.”
Trần Diệu cầm lấy điện thoại, gọi cho Hàn Tân.
Hàn Tân nghe Trần Diệu nói xong thì tức đến mức không nói được gì, trực tiếp cúp điện thoại.
“Mẹ kiếp, tên khốn Trần Diệu này thế mà lại yêu cầu chúng ta không tham chiến, chạy đi bảo vệ Tiêm Sa Chủy giúp hắn, đúng là buồn cười.” Hàn Tân chửi mắng.
Thập Tam Muội do dự một lát rồi nói: “Tân ca, nếu không thì chúng ta đi Tiêm Sa Chủy đi.”
Hàn Tân nhíu mày nói: “Cái gì?”
Thập Tam Muội nói: “Ta không thể quá ích kỷ được. A Đống vốn dĩ đã muốn từ bỏ địa bàn ở Vượng Giác rồi, ngươi và Khủng Long cũng không liên quan gì đến Vượng Giác. Bây giờ đều bởi vì ta mà phải đối địch với ba xã đoàn lớn. Nếu trong số các ngươi có ai xảy ra chuyện gì thì ta sẽ lương tâm cắn rứt cả đời.”
Hàn Tân lắc đầu nói: “Ba xã đoàn lớn tấn công Hồng Hưng chúng ta chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, trận chiến này rồi cũng sẽ diễn ra. Nếu hôm nay bọn họ chiếm được Du Tiêm Vượng một cách dễ dàng thì chỉ sợ ngày mai sẽ tiếp tục càn quét địa bàn của chúng ta ở những khu vực khác. A Đống luôn chỉ tập trung vào làm ăn buôn báo, cũng không quan tâm đến địa bàn cho lắm. Nhưng vì sao hắn vẫn muốn đến? Chính là vì muốn dạy cho ba xã đoàn lớn kia một bài học. Cho dù thua thì cũng phải để bọn họ biết rằng Hồng Hưng không dễ chọc vào. Nếu không, bọn họ sẽ đánh bại từng người một trong chúng ta, và chúng ta sẽ chết không có đất chôn. Ngươi có hiểu không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận