Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 504: Đoạn tuyệt với Lý gia (1)

Rất nhanh, Thẩm Đống đã nhìn thấy Lý Trạch Khải.
Mặc dù Lý Trạch Khải chỉ có hơn hai mươi tuổi, thế nhưng Thẩm Đống đã nhìn thấy được hai chữ “ thận trọng” từ khí chất thần thái và phong cách cư xử của hắn ta .
Hai người khách khí vài câu, Thẩm Đống gọn gàng dứt khoát nói rằng: "Lý tiên sinh, trước đây đúng thật ta là một tên côn đồ, ta chân chính bước vào giới kinh doanh thời gian tính toán cũng mới được một tháng, cho nên khi nói chuyện làm việc ta vô cùng thích sự thẳng thắn, không thích chơi trò đố chữ. Nếu như ta đoán không lầm, việc cát sông cùng xi măng là do các ngươi làm đúng chứ?"
Lý Trạch Khải gật đầu, nói: "Ừm."
Thẩm Đống nói: "Làm bất cứ chuyện gì cũng đều có mục đích của mình. Ta nghĩ ta biết mục đích của các ngươi là cái gì?"
Lý Trạch Khải mỉm cười nói: "Chúng ta rất quan tâm đến các dự án của công ty các ngươi ở Thiên Loan cùng Cửu Long, cha của ta thật ra là muốn hợp tác với ngươi."
Thẩm Đống sửng sốt, hỏi: "Hợp tác như thế nào?"
Trước đó Thẩm Đống đã nói chuyện với Lý Siêu Nhân về chuyện hợp tác, Lý Siêu Nhân đã từ chối không chút do dự.
Không ngờ. mới chưa đầy nửa tháng, đối phương lại nhiệt tình đến tận nơi nói muốn hợp tác.
Đương nhiên, người ta đều đã kiểm soát toàn bộ cát sông cùng xi măng rồi, Thẩm Đống cũng không cho rằng Lý Siêu Nhân sẽ hợp tác bình đẳng với mình.
Quả nhiên, Lý Trạch Khải nói rằng: "Chúng ta đồng ý dùng giá thị trường hiện tại, cộng thêm 15% để mua lại các dự án của ngài ở Cửu Long và Thiên Loan, ngài cảm thấy thế nào?"
Thẩm Đống cười ha ha, nói: "15%? Lý gia các ngươi đúng là quá hào phóng. Ngươi có tin hay không, một khi hơn 100 mẫu đất ở Thiên loan được xây dựng, thu nhập trong tương lai chắc chắn sẽ vượt qua số tiền đầu tư bảy tám phần, có thể còn gấp đôi hoặc thậm chí gấp 10 lần. Các ngươi muốn dùng 15% lợi nhuận để mua lại công trình của ta sao, thật là chuyện viển vông."
Lý Trạch Khải nở một nụ cười không thay đổi chút nào, nhưng lời nói trong miệng lại càng có tính chất công kích hơn.
"Thẩm tiên sinh, như ngài vừa nói là sau khi nó hoàn thành sẽ thu được lợi nhuận đáng kể, vậy nếu như nó không bao giờ hoàn thành được thì sao?"
Thẩm Đống nói như đinh chém sắt: "Vậy thì phải chờ xem. Lý tiên sinh, ta biết các ngươi đã khống chế nguyên liệu ngành xây dựng, bao gồm cả vật liệt quan trọng nhất xi măng cùng cát sông. Thế nhưng có một việc, các ngươi khống chế không được, đó chính là lợi nhuận của đảo Hồng Kông sẽ đạt được."
"Những thứ đồ này ở nội đại căn bản không đáng giá, chính là các ngươi đã cố tình tăng giá xi măng cùng cát sông lên mấy chục lần, cướp đi lợi nhuận khổng lồ từ các công ty bất động sản trên đảo Hồng Kông, đây chính là độc quyền."
"Nhưng ngươi phải hiểu rằng, người chỉ có thể độc quyền được ở Ưng Tương quốc. Chờ sau khi đảo Hồng Kông trở về chỗ cũ,điều này sẽ không thể xảy ra ở trên đất liền."
"Cha của ngươi nên biết rằng ta vô cùng coi trọng về tương lai của ngành bất động sản, vì lẽ đó ta tình nguyện mua đất dự trữ, chờ thêm mười năm tám năm sau mới khởi công xây dựng,ta sẽ không bao giờ bị các ngươi uy hiếp."
Lý Trạch Khải cau mày nói: "Thẩm tiên sinh, đừng quên, tòa trung tâm thương mại cao ốc trên mảnh đất Cửu Long bắt buộc phải xây dựng trong vòng hai năm."
Thẩm Đống trầm giọng nói: "Trong vòng ba tháng, nếu như ta không tìm được biện pháp, ta sẽ đóng công trình và bán lại cho các ông trùm bất động sản khác. Dù cho có lỗ 1 tỉ tám trăm triệu, ta cũng nhận. Nói chung, ta tuyệt đối sẽ không hợp tác cùng với Lý gia các ngươi, bởi vì cách mà các ngươi làm khiến ta cảm thấy vô cùng buồn nôn."
Lý Trạch Khải nói: "Thẩm tiên sinh, ngài quá hành động theo cảm tình rồi."
Thẩm Đống khinh thường nói: "Là Lý gia các ngươi quá công danh lợi lộc. Ta vốn cho là Lý đại nhân dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, có thể tạo ra được gia nghiệp lớn như vậy, hẳn là một trưởng lão đáng kính, vì lẽ đó ta mới ngốc nghếch đi đến chỗ các ngươi muốn tạo quan hệ hợp tác. Bây giờ nhìn lại, là ta sai rồi, cha của ngươi thích dùng thủ đoạn, chỉ quan tâm đến lợi nhuận. Nói thật, ông ta đã làm cho ta quá thất vọng rồi."
Nghe thấy Thẩm Đống nói cha của mình như vậy, Lý Trạch Khải vô cùng tức giận, lạnh lùng nói: "Thương trường như chiến trường. Thẩm tiên sinh nếu không học được cách thỏa hiệp, e là chuyện làm ăn sau này của ngài cũng không thể lớn hơn được."
Thẩm Đống cười ha ha, nói: "Ta lại cứ muốn kiếm tiền."
Lý Trạch Khải đứng dậy, nói: "Ngài hãy nghĩ lại chuyện cát và xi măng trước khi nói những lời này đi."
Thẩm Đống nói: "Mặc kệ có thể làm được hay không, Lý gia các ngươi cũng đừng nghĩ có được gì từ ta, ta có cho chó ăn cũng sẽ không cho các ngươi.."
"Chúng ta sẽ thấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận