Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 315: Chu Mẫn Tuệ biết ơn (2)

Chương 315: Chu Mẫn Tuệ biết ơn (2)
Đại Hắc gật đầu, nói: "Bát diện hán kiếm Lạc Thiên Hồng là thủ hạ lợi hại nhất của Liên Hạo Long, có người nói hắn là cao thủ kiếm thuật số một Hồng Kông."
Thần Xà cười lạnh nói: "Dựa vào hắn cũng dám xưng đệ nhất Hồng Không, đừng nói giỡn. Năm đó tam đại xã đoàn vây công Hồng Hưng, Thẩm Đống lấy sức một mình độc chiến tám đại cao thủ lợi hại nhất của tam đại xã đoàn, trong đó bao gồm Lạc Thiên Hồng, Khả Lạc, Tư Đồ Hạo Nam. Kết quả cuối cùng…"
Nói tới đây, Thần Xà nhớ lại dáng vẻ không ai bì nổi của Thẩm Đống, không nhịn được rùng mình một cái, nói: "Ngay cả năm phút đồng hồ tám đại cao thủ cũng không chống đỡ được, chết bốn người, bốn người bị thương, còn Thẩm Đống không tổn hao một sợi tóc. Ngươi không nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, quả thực có thể dùng Ma Thần để hình dung. Mẹ kiếp, cả đời này ta cũng không quên được cảnh tượng lúc đó."
Đại Hắc nuốt nước miếng, nói: "Xà ca, ta chỉ biết ở Hồng Hưng có Thái Tử, Trần Hạo Nam và Đại Phi là đánh nhau đỉnh nhất, hình như chưa bao giờ nghe nói về Thẩm Đống."
Thần Xà nói: "Nửa năm gần đây Thẩm Đống bận rộn buôn bán, không để ý tới chuyện trong giang hồ, hơn nữa các xã đoàn lớn cố ý giấu diếm, cho nên những người mới như các ngươi không biết là rất bình thường. Nhưng tất cả lãnh đạo xã đoàn đều biết chọc ai cũng không thể chọc Thẩm Đống. Về phần Thái Tử, Trần Hạo Nam, Đại Phi, so với Thẩm Đống thì chẳng là gì cả."
Đại hắc nói: "Thì ra là thế."
Ý định muốn trả thù của Đại Hắc giờ phút này lặng lẽ hành quân ra đi, hắn ta không dám có ý nghĩ như vậy nữa.
Bên kia, sau khi đám người Thần Xà rời đi, Thẩm Đống móc ra năm vạn đô la Hồng Kông, nói với một đàn em: Dẫn các anh em đi ăn ngon một bữa.
Đàn em nói: "Đống ca, chúng ta không phải vì tiền."
Thẩm Đống cười nói: "Ta biết. Đây là một chút tâm ý của ta, không phải mua bán."
Đàn em cúi chào Thẩm Đống, nói: "Cảm ơn Đống ca."
Thẩm Đống vỗ vỗ vai hắn ta, nói cảm ơn mọi người rồi dẫn hai cô gái rời đi.
Đàn em cầm tiền tán thưởng nói: "Lão đại chính là lão đại, quá ngầu."
Một đàn em bên cạnh gật đầu, phụ họa: "Đống ca tuyệt đối là lão đại hào phóng nhất Hồng Kông."
Trên xe, Chu Mẫn Tuệ cảm kích nói: "Đống ca, cảm ơn ngươi đã cứu ta."
Thẩm Đống cười nói: "Ta từng nói rồi, tiếng Đống ca này không để ngươi gọi vô íhc. Bây giờ các xã đoàn lớn đều tiến vào giới giải trí cả rồi, tốt nhất ngươi nên thuê một đội vệ sĩ bảo vệ 24/24."
Chu Mẫn Tuệ cười khổ nói: "Đống ca, ta chỉ là diễn viên nhỏ, lấy đâu ra nhiều tiền để thuê vệ sĩ chứ?"
Lúc này Thẩm Đống mới nhớ ra, giới giải trí Hồng Kông lúc này, ngoại trừ những ngôi sao đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, quả thật chẳng mấy ai giàu có.
So sánh với những minh tinh ba mươi năm sau, không khác gì ăn xin.
Thẩm Đống cau mày: "Công ty không đáng tin cậy, không có vệ sĩ riêng của mình rất khó đảm bảo an toàn."
Chu Mẫn Tuệ vẻ mặt u sầu, nói: "Ta nghe nói ngay cả Long ca cũng bị người ta dùng súng chỉ vào đầu quay một bộ phim, những diễn viên như chúng ta ở trước mặt xã đoàn càng không được gì."
Âu Vịnh Ân hỏi: "Thẩm Đống, ta thấy uy vọng của ngươi rất cao, đám côn đồ Đông Tinh và Hồng Thái hình như đều rất sợ ngươi. Ngươi tuyên bố với bên ngoài A Tuệ là do ngươi che chở, như vậy bọn họ sẽ không dám động đến A Tuệ nữa đúng không?"
Thẩm Đống nói: "Nếu ta làm như vậy, thì mọi người sẽ cho rằng A Tuệ là người phụ nữ của ta. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến cuộc sống của A Tuệ, mà cô ấy lại không thể yêu ai."
Âu Vịnh Ân có chút khó hiểu, nói: "Tại sao không thể yêu ai?"
Thẩm Đống trợn mắt, không vui nói: "Ta không thể cho phép người bên ngoài truyền bá tin đồn A Tuệ cắm sừng ta, như vậy sẽ khiến ta vô cùng mất mặt. Ta mất mặt, mấy ngàn anh em đi theo ta sẽ mất mặt. Nếu quả thực ngày đó đến, thứ chờ đợi A Tuệ và bạn trai cô ấy chỉ có cái chết."
Âu Vịnh Ân nói: "Vậy thì nhận A Tuệ làm em gái."
Thẩm Đống cười nói: "Một lão đại xã hội đen và một nữ minh tinh xinh đẹp, ngươi nghĩ ai sẽ tin chúng ta trong sạch? Về lâu về dài, A Tuệ tốt nhất không nên dính dáng gì đến ta."
Chu Mẫn Tuệ suy nghĩ một chút, nói: "Đống ca, ta đồng ý tuyên bố với bên ngoài là người phụ nữ của ngươi. Thứ nhất ta không muốn kết hôn với A Trí quá sớm, thứ hai nếu ta không chống lại được sự quấy nhiễu của xã đoàn, vậy càng không có tương lai để nói."
Âu Vịnh Ân nhìn thoáng qua Chu Mẫn Tuệ, trong con ngươi hiện lên một tia hiểu rõ, thầm nghĩ đàn ông quá có sức hấp đẫn chẳng phải chuyện tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận