Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 217: Dạy cho cậu em vợ một bài học (1)

Chương 217: Dạy cho cậu em vợ một bài học (1)
Trước kia, những kẻ đàm phán với hắn ta đều là mấy tên thô lỗ nóng tính, mở miệng ra là phun toàn lời thô tục. Bây giờ đột nhiên có loại người như Thẩm Đống xuất hiện, khiến cho Ma La Bỉnh thấy không quen.
“Thẩm tiên sinh, không biết Sâm ca thế nào rồi?”
Thẩm Đống không hề giấu giếm mà thẳng thừng nói: “Chết rồi.”
Đồng tử của Ma La Bỉnh co rụt lại, đập bàn quát: “Thế mà ngươi còn dám tới?”
“Rầm”
Có ba bốn mươi tên xã hội đen lao ra, vây quanh năm người Thẩm Đống.
Nhìn thấy trong tay của tên nào cũng có súng, Lý Hoành bị dọa sợ đến mức suýt nữa tiểu ra quần.
Thẩm Đống liếc mắt nhìn quanh một vòng, đột nhiên vươn tay ra, cười nói: “Ma tiên sinh, để ta biểu diễn một màn ảo thuật cho ngươi xem nhé.”
Lời này vừa nói ra thì đều khiến cho tất cả mọi người ở đây sửng sốt.
Trong giờ phút căng thẳng như vậy, mà Thẩm Đống lại còn muốn biểu diễn ảo thuật, điều này quả thật khiến cho mọi người không ngờ đến.
Ma La Bỉnh cười lạnh nói: “Mỏi mắt mong chờ.”
Tay phải Thẩm Đống vừa lật, một quả lựu đạn bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người.
“Mẹ kiếp.”
“Chạy đi.”
Tất cả những người ở đây, bao gồm cả Ma La Bỉnh đều giật mình lùi lại.
Thẩm Đống ném lựa đạn về phía Thiên Dưỡng Sinh.
Thiên Dưỡng Sinh bắt được lựa đạn, trực tiếp rút chốt an toàn ra, dùng ngón tay ấn vào tay cầm, làm động tác có thể ném bất cứ lúc nào.
Ma La Bỉnh nuốt một ngụm nước bọt, chỉ vào Thẩm Đống hỏi: “Ý của ngươi là gì?”
Thẩm Đống mỉm cười đáp: “Ma tiên sinh, ta là một người làm ăn nên không thích mấy chuyện đánh đánh giết giết. Bản thân ngươi cũng biết là ở đảo Hồng Kông này có rất nhiều xã đoàn, ngày nào cũng có kẻ bỏ mạng. Vì để bảo vệ sản nghiệp của mình, ta đành phải chi ra một số tiền lớn để mời chào một số quân nhân đã xuất ngũ, từng tham gia chiến tranh về làm vệ sĩ cho ta.”
“Chuyện ngươi và Hàn Sâm hợp tác với nhau để âm mưu giết ta, ta đã sớm biết rồi, hơn nữa cũng có thể hiểu được, bởi vì mọi người đều vì lợi ích cả thôi. Nhưng bây giờ Hàn Sâm đã chết, nếu ngươi còn muốn gây rắc rối với ta thì không được đâu.”
“Ngươi nghĩ thế nào?”
Thẩm Đống vừa nói, vừa biến ra thêm ba quả lựu đạn nữa, ném cho Lý Kiệt, Phong Vu Tu và Tiểu Trang.
Ma La Bỉnh có kiềm nén lại nỗi sợ hãi trong lòng, chỉ vào Thẩm Đống, ngoài mạnh trong yếu mà quát: “Mẹ nó, ngươi định hù dọa ta sao?”
Thẩm Đống quay đầu nhìn về phía Thiên Dưỡng Sinh. Thiên Dưỡng Sinh hiểu ý, trực tiếp ném quả lựu đạn trong tay về hướng gầm bàn dùng để đánh bạc cách đó không xa.
“Bùm.”
Một tiếng nổ lớn vang lên, lựu đạn nổ mạnh khiến cho bàn đánh bạc bị chia năm xẻ bảy.
Ma La Bỉnh và các thuộc hạ của hắn ta bị dọa sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Tung hoành ở Hào Giang nhiều năm như vậy, đã từng chạm trán với nhiều lão đại của các băng nhóm lớn, thuộc mọi tầng lớn. Nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp một người mạnh như Thẩm Đống.
Thẩm Đống cười nói: “Ma tiên sinh, ta là người thích kết giao bạn bè, thật sự không muốn trở thành kẻ thù với ngươi. Hy vọng ngươi có thể nể mặt ta mà thả em vợ ta ra, xem như là Thẩm Đống ta thiếu ngươi một món nợ ân tình. Ngươi nghĩ sao?”
Đầu tiên dùng thủ đoạn bạo lực để trấn áp Ma La Bỉnh, sau đó lại cho hắn ta một bậc thang đi xuống, để hắn ta không bị mất mặt trước các thuộc hạ. Loại thủ đoạn vừa đấm vừa xoa này của Thẩm Đống xứng đáng được đưa vào sách giáo khoa đàm phán để các xã đoàn khác học hỏi.
Ma La Bỉnh nhìn Thẩm Đống một lúc rồi hỏi: “Thẩm tiên sinh quả thật lợi hại, khó trách có thể giết chết được Hàn Sâm. Được rồi, hôm nay ta cho ngươi chút thể diện, các ngươi có thể đi.”
Nói xong, hắn ta vẫy vẫy tay.
Hai tên côn đồ kia thả Lý Hoành ra.
Lý Hoành rất vui mừng, vội vàng chạy ra nấp sau lưng Thẩm Đống, la lên: “Đống ca, chúng ta mau đi đi.”
Thẩm Đống không để ý đến gã, chỉ lẳng lặng nhìn Ma La Bỉnh.
Ma La Bỉnh hiểu rõ hắn muốn gì, vì thế lại tức giận nói: “A Bân, đưa giấy nợ của Lý Hoành cho Thẩm tiên sinh.”
“Vâng.”
A Bân làm theo, cẩn thận đi đến trước mặt Thẩm Đống, đưa giấy nợ của Lý Hoành cho hắn.
Thẩm Đống lấy ra một cái bật lửa, đốt cháy giấy nợ, lúc này mới nở một nụ cười rạng rỡ, nói: “Ma tiên sinh, khi nào đến đảo Hồng Kông thì nhất định phải báo cho ta biết đó, để ta tổ chức tiệc đón chào.”
Một câu hai nghĩa!
Ma La Bỉnh cũng không rõ Thẩm Đống nói câu đó rốt cuộc là có ý gì, đành đáp: “Được, ta nhất định sẽ đi.”
Rời khỏi sòng bạc Huệ Lợi, đám người Thẩm Đống lái xe rời đi.
Trên đường đi, Lý Hoành nói: “Đống ca, bạn gái Tiểu Nhã của ta còn ở trong tay Ma La Bỉnh, ngươi…..”
”Bốp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận