Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 158: Bày mưu tính kế và nắm bắt cơ hội (1)

Chương 158: Bày mưu tính kế và nắm bắt cơ hội (1)
Lúc trước, khi xem tới đoạn này, Thẩm Đống không biết nên nói gì về trình độ của biên kịch.
Vương Bảo có một hai vạn đàn em dưới trướng, hắn ta sẽ ngu ngốc mạo hiểm tính mạng đi solo với Mã Quân ư, đây không phải là chuyện vô nghĩa sao?
Điện ảnh là điện ảnh, hiện thực là hiện thực, Thẩm Đống không tin Vương Bảo sẽ ngốc đến trình độ này.
"A lô, Thẩm tiên sinh cho ngài một tin tức mới, Vương Bảo vừa bị bắt rồi."
Nhận được điện thoại của Mạnh Ba, Thẩm Đống nhướng mày, nói: "Mạnh tiên sinh, tin tức của ngài thật nhanh nhẹn."
Mạnh Ba ha hả cười nói: "Ta vừa khéo thấy ở bệnh viện."
Thẩm Đống hỏi: "Vậy ngươi có biết vì sao bọn họ muốn bắt Vương Bảo không?"
Mạnh Ba nói: "Hình như là vì giết người. Ta nghe cảnh sát nói vậy. Ha ha, tên Vương Bảo này mạnh thật, có tới ba cảnh sát cùng ra tay mới giải quyết được hắn."
Thẩm Đống đoán chắc là Trần Quốc Trung tìm được video thủ hạ của Vương Bảo giết kẻ nằm vùng, hơn nữa còn tiến hành cắt nối biên tập hãm hại Vương Bảo, vì thế nói: "Mạnh tiên sinh, cảm ơn. Có thời gian ta mời ngươi uống trà."
Nửa giờ sau, hai chiếc xe cảnh sát áp giải Vương Bảo về tới cục cảnh sát.
Thẩm Đống tìm số điện thoại của Trần Quốc Trung trong tài liệu Mạnh Ba đưa, hắn đi tới một buồng điện thoại gần đó, gọi điện cho Trần Quốc Trung.
"Ta là Trần Quốc Trung, ngươi là ai?"
Thẩm Đống cố ý giả giọng khàn khàn nói: "Sếp Trần, người của Vương Bảo đã đến cửa hàng âm thanh, tốt nhất ngươi nên nhanh chóng qua đó một chuyến."
Nói xong, Thẩm Đống lập tức cúp điện thoại, trở lại trong xe.
Một lát sau, một chiếc xe cảnh sát lao ra như bay.
Thẩm Đống mỉm cười, nói: "A Kiệt, đuổi theo bọn họ."
Lý Kiệt khởi động xe, đi theo phía sau xe cảnh sát từ xa.
Ước chừng chạy được mười cây, xe cảnh sát dừng lại trước cửa một cửa hàng âm thanh.
Trần Quốc Trung đi xuống xe, thấy cửa hàng âm thanh đã đóng cửa, lông mày không khỏi nhíu lại.
Hoa ca nói: "Trung ca, có chuyện gì vậy?"
Trần Quốc Trung trầm ngâm nói: "Có điểm không đúng. Ta cảm thấy có bên thứ ba nhúng tay."
Hoa ca nói: "Chẳng lẽ là người của Vương Bảo?
Trần Quốc Trung lắc đầu, nói: "Vương Bảo không có khả năng biết cửa hàng âm thanh này nhanh như vậy, thủ hạ của hắn càng không có khả năng nói cho chúng ta biết tin tức này."
Hoa ca gãi gáy một cái, nói: "Vậy tại sao đối phương lại gọi cuộc điện thoại này?"
Trần Quốc Trung nói: "Ta cũng không rõ lắm. Hoa ca, ngươi chắc chắn tên ngốc kia không có bản sao?"
Hoa ca nói: "Chắc chắn. Ta đã đốt hết băng ghi hình của hắn ta rồi."
Trần Quốc Trung nói: "Chỉ cần không có bản sao, vậy không thành vấn đề. Chúng ta đi thôi."
Hai người lên xe và quay trở lại đồn cảnh sát.
Còn Thẩm Đống thì vẫn ở lại nơi này.
Thiên Dưỡng Sinh hỏi: "Đống ca, tại sao lại nhìn chằm chằm vào cái cửa hàng âm thanh này?"
Thẩm Đống nói ngắn gọn về việc Trần Quốc Trung gài bẫy Vương Bảo, nói: "Ta nghi ngờ ông chủ kia có giữ lại một bản sao."
Thiên Dưỡng Sinh nói: "Vậy chúng ta có đi tìm không?"
Thẩm Đống trợn mắt khinh bỉ, nói: "Trong hàng ngàn chiếc đĩa ngươi có thể tìm ra được một bản sao hay sao?"
Thiên Dưỡng Sinh vỗ trán, nói: "Thật sự rất khó tìm."
Lý Kiệt nói: "Chúng ta có thể bắt ông chủ kia rồi thẩm vấn ông ta."
Thẩm Đống nói: "Ta chính là nghĩ như vậy. Không cần vội vã, cứ chờ đi."
Một tiếng sau, ông chủ mặt mũi bầm dập mang theo đồ ăn đi vào cửa hàng.
Ba người Thẩm Đống lập tức từ trong xe đi ra ngoài.
"Các ngươi. . . Muốn mua. . . Mua đĩa video sao?"
Ông chủ đang định ăn thấy vậy đứng dậy hỏi.
Quả nhiên là một kẻ ngốc.
Thẩm Đống nói: "Ông có biết ông đang gặp phải đại họa rồi không?"
Ông chủ sững sờ, nói: "Đại họa gì?"
Thẩm Đống nói: "Có phải ông đã đưa cho cảnh sát một đoạn video giết người đúng không?"
Lão bản gật đầu, nói: "Đúng."
Thẩm Đống nói: "Những người ở bên trong là lão đại Trung Nghĩa Tín của Vương Bảo, có đến 10, 20 ngàn thuộc hạ. Hiện tại hắn ta đã bị cảnh sát bắt vì đoạn video của ông, không lâu nữa, người của Trung Nghĩa Tín sẽ đến bắt ông."
Người ông chủ này tuy rằng trí thông minh có hơi thấp, nhưng cũng không có nghĩa là một kẻ quá ngu si.
Ông ta biết Trung Nghĩa Tín một trùm xã hội đen lớn nhất Tây Cống.
"Vậy ta phải làm sao bây giờ?" Ông chủ quán hoảng sợ nói.
Thẩm Đống đặt một cái túi to trước mặt ông ta, nói: "Bên trong có 30 vạn đô la Hồng Kông, ta muốn mua lại bản sao copy của ông. Ông cầm tiền rồi rời khỏi Hồng Kông đi. Đợi chuyện này xong xuôi, ông hãng trở về."
Ông chủ quán chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, run lập cập hỏi: "Ngươi thật sự cho ta số tiền này?"
Thẩm Đống cười nói: "Đương nhiên. Ta không phải là người nói không giữ lời."
Ông chủ quán cầm lấy tiền, bỏ chúng vào một cái túi màu đen, sau đó lấy cái đĩa video từ trên giá xuống, giao cho Thẩm Đống, nói: "Đây là bản copy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận