Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 729: Trò chuyện hợp ý (2)

Lưu Huy ngồi ở một bên cũng vô cùng cảm động.
Nếu không có một tấm lòng yêu nước đến tận xương tủy thì Thẩm Đống sẽ không thể nào nói ra được những lời như vậy.
“Lão gia tử quá khen rồi.”
Thẩm Đống khiêm tốn một chút rồi trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Lần này ngài tìm ta, chắc không phải chỉ là vì khoản đầu tư 20 tỷ nhỏ bé này chứ?”
Lão gia tử nói: “20 tỷ nhỏ bé ư? Tiểu Thẩm, khẩu khí của ngươi cũng thật là đủ lớn. Hiện giờ Hạ quốc đang trong tình cảnh trăm phế đãi hưng (1), đang cực kỳ thiếu hụt ngoại tệ. Lúc trước ngươi yêu cần tỷ giá hối đoái là 1:7 để dùng cho đầu tư trong nước, không thành vấn đề. Chỉ là ta da mặt dày muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có cách nào để có thể lấy thêm càng nhiều ngoại tệ hơn từ nước ngoài không?”
(1)百废待兴: Có nghĩa là có nhiều việc còn gác lại đang chờ làm
Xem ra Hạ quốc thật sự không có nhiều quan hệ ngoại giao, nếu không thì lão gia tử sẽ không đích thân hỏi hắn về ngoại tệ.
Trong lòng Thẩm Đống đột nhiên dâng trào một niềm yêu nước mãnh liệt, hỏi: “lão gia tử, các ngươi muốn bao nhiêu?”
Lão gia tử đáp: “Càng nhiều càng tốt. Không dối gạt gì ngươi, chúng ta đã phải chịu thiệt hại rất nhiều trên thị trường quốc tế vào năm ngoái. Nguyên nhân cơ bản là do nước ngoài không nhận đồng Hạ nguyên của quốc gia chúng ta mà chỉ nhận đồng đô la Mỹ, đồng Euro, thậm chí là đồng Nhật nguyên. Bởi vì nên quốc gia chúng ta muốn phát triển thì cần thiết có được một lượng ngoại tệ lớn.”
Thẩm Đống thở dài, nói: “Đồng Hạ nguyên không được thừa nhận trên thị trường quốc tế là trở ngại lớn nhất trên chặng đường phát triển kinh tế của quốc gia chúng ta. Ngoại trừ mở rộng xuất khẩu để kiếm thêm càng nhiều ngoại tệ và thu hút hút đầu tư nước ngoài thì ta thật sự không ra còn con đường thứ ba nào khác.”
Lão gia tử cảm thấy hơi thất vọng, nói: “Xem ra việc phát triển đất nước vẫn còn là gánh nặng đường xa rồi.”
Thẩm Đống gật đầu: “Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, dù sao thì Hạ quốc chúng ta cũng khởi đầu quá muộn.”
Lưu Huy vẫn luôn ngồi ở một bên không nói gì, đột nhiên mở miệng hỏi: “Thẩm tiên sinh, xin hỏi ngài có thể mang lại cho chúng ta nhiều nhất bao nhiêu ngoại tệ?”
Thẩm Đống cười nói: “Vậy phải xem quốc gia sẽ chuẩn bị thế nào cho ta đã?”
Lão gia tử sửng sốt hỏi: “Có ý gì?”
Thẩm Đống: “Cho vậy. Nếu ngân hàng quốc gia tin tưởng ta thì ta, chấp nhận cho ta vay thì ta có thể dùng toàn bộ số đô la Mỹ mà mình có để trả. Ví dụ như Ngân hàng Thương mại Hạ quốc cho ta vay 70 tỷ Hạ nguyên, trong vòng mười năm, ta có thể trả lại cho ngân hàng Hạ quốc 10 tỷ đô la Mỹ.”
Lão gia tử tức giận nói: “Ngươi đây là muốn không thủ sáo bạch lang (2).”
(2)空手套白狼: ẩn dụ cho những thủ đoạn lừa dối được sử dụng bởi những kẻ lừa đảo, đi khắp nơi lừa dối mà không đầu tư vào bất kỳ khoản nào
Thẩm Đống: “Sao lại thế được? Ở đảo Hồng Kông, lợi nhuận mỗi năm mà ta thu được từ cảng Tân Giới là hơn 400 triệu đô la Mỹ, còn có rất nhiều bất động sản trị giá hàng tỷ đô la Mỹ. Ở Đăng Tháp quốc thì sở hữu các công ty cổ phiếu có giá trị lên tới hàng chục tỷ đô la Mỹ. Mấy thứ đó đều có thể dùng để làm tài sản thế chấp.”
Lão gia tử nhìn hắn một hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: “Bố cục thương nghiệp của ngươi ở Yến Đô đã hoàn thành xong rồi sao?”
Thẩm Đống lắc đầu nói: “Còn chưa. Ta còn muốn mua đất xây tiểu khu. Sau khi xây dựng xong thì chỉ cho thuê chứ không bán. Chờ đến khi giá nhà lại tăng cao thì ta sẽ đập tiểu khu đó đi và xây một tòa nhà cao tầng như ở đảo Hồng Kông, đến lúc đó ta muốn không có tiền nữa cũng khó.”
Lão gia tử: “Ngươi nghĩ hay thật đấy. Nhưng mà chỉ cần ngươi đồng ý một điều kiện của ta thì chúng ta có thể giúp ngươi thuận lợi hơn.”
Thẩm Đống hỏi: “Là điều kiện gì?”
Lão gia tử đáp: “5 tỷ đô la Mỹ.”
Thẩm Đống cười khổ: “5 tỷ đô la Mỹ? Lão gia tử, điều kiện của ngài cũng quá lớn rồi đi?”
Lão gia tử nhướng mày nói: “Chắc chắn không làm khó được ngươi.”
Thẩm Đống suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta muốn dùng toàn bộ số tiền đó để mua đất tại các đô thị lớn loại 1 trên cả nước, sau đó dùng đất và một số tài sản khác của ta để thế chấp. Ngân hàng Thương mại Hạ quốc phải cho ta vay không lãi suất 20 tỷ đô la Mỹ, cũng tức là 140 tỷ Hạ nguyên. Ta có thể đảm bảo mỗi năm sẽ trả cho ngân hàng 2 tỷ đô la Mỹ, trả hết trong vòng mười năm. Bằng cách này, dù là cá nhân ta hay là quốc gia của chúng ta thì đều sẽ đạt được những lợi ích to lớn, chân chính là đôi bên cùng có lợi.”
Trong lòng lão gia tử chấn động, nói: “Tiểu Thẩm, tham vọng của ngươi còn lớn hơn so với tưởng tượng của ta nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận