Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 461: Giải quyết đám cướp (2)

Một lát say, Trương Hạ - người phụ trách của khu biệt thự Thiển Thủy Loan dẫn theo một đám nhân viên an ninh vô cùng lo lắng mà chạy vào.
Nhìn thấy thi thể đầy đất, Trương Hạ nuốt một ngụm nước bọt, hướng về phía Thẩm Đống mà khom lưng cúi đầu thật sâu, nói: “Thẩm tiên sinh, ta là Trương Hạ. Vô cùng xin lỗi ngài, lần này là do chúng ta lơ là nhiệm vụ, làm hại ngài và người nhà gặp phải nguy hiểm lớn như thế.”
Thẩm Đống nhìn thoáng qua vũ khí của Trương Hạ và đám thuộc hạ của hắn ta, cười nói: “Người ta dùng súng tiểu liên tự động, còn các ngươi lại dùng dùi cui. Trương tiên sinh, chính ngươi nghĩ rằng có tác dụng gì không?”
Trương Hạ nghiêm túc nói: “Mặc kệ có tác dụng hay không thì đều phải đến, đây chính là trách nhiệm của chúng ta.”
Thẩm Đống gật đầu khen: “Thái độ của ngươi khá tốt. Đã báo cảnh sát chưa?”
Trương Hạ đáp: “Năm phút sau sẽ đến.”
Thẩm Đống bĩu môi nói: “Tốc độ của cảnh sát cũng quá chậm đi.”
Trương Hạ nhìn thoáng qua súng tiểu liên trong tay các tiểu đệ của Thẩm Đống, nói: “Thẩm tiên sinh, có nên giải quyết vấn đề súng hay không?”
Thẩm Đống nói: “Không cần. Súng tiểu liên là đoạt được từ trong tay đám cướp đấy. Cảnh sát đến thì vừa lúc nộp lên luôn.”
Sau khi giải quyết đám cướp đó xong, Thẩm Đống đã thu hồi lại toàn bộ súng ống và lựu đạn của phe mình vào trong không gian. Sau đó hắn bảo mười mấy huynh đệ nhặt lấy súng tiểu liên của đám cướp.”
Đến lúc đó, Thẩm Đống chỉ cần kể lại mọi việc rồi giao súng cho cảnh sát là xong.
Còn về việc cảnh sát có tin hay không thì không quan trọng.
Dù sao thì đám cướp đó cũng đã đập vỡ hết tất cả camera giám sát, chỉ cần hắn không thừa nhận thì không ai có thể làm gì được hắn.
Mà dù cho cảnh sát có nghi ngờ không chịu bỏ qua thì cũng không sao, cùng lắm là chi ra vài triệu để các huynh đệ đi vào nhà giam một thời gian, rồi lại lấy lý do chữa bệnh để bảo lãnh ra là được.
Đảo Hồng Kông dưới sự quản lý của Ương Tương quốc cũng giống như các nước phương Tây khác, là một xã hội tư bản chạy theo tiền bạc.
Chỉ cần chịu bỏ tiền ra thì chuyện gì cũng có thể làm được dễ dàng.
Một lát sau, xe cảnh sát chạy đến.
Trong tiểu khu biệt thự, các đại gia lúc trước bị dọa cho suýt tiểu ra trong quần, khi nghe được tiếng còi cảnh sát thì một đám đều chạy ra ngoài.
“Mẹ nó, cũng quá đáng sợ đi?”
”Chúng ta đang ở khu biệt thự có đặc quyền tối cao ở đảo Hồng Kông cơ mà. Không thể tin được là biện pháp an ninh ở đây lại yếu kém như thế.”
”Đây cũng coi như là một cuộc tấn công khủng bố đúng không?”
”Xảy ra chuyện này, Lý Siêu Nhân gặp phiền phức lớn rồi.”
“Từ khi tiếng súng bắt đầu vang lên cho đến bây giờ đã qua hơn 40 phút thì cảnh sát mới đến. Hiệu suất này thật khiến người ta không biết nói gì.”
“Quá không an toàn, ngày mai ta nhất định sẽ đi khiếu nại.”

Mười mấy chiếc xe cảnh sát chậm rãi dừng lại trong viện của biệt thự Thẩm Đống.
Người dẫn đầu chính là một người quen cũ của Thẩm Đống - Lý Văn Bân.
Hắn ta là lãnh đạo cao nhất của đội SWAT chuyên chống khủng bố, trực thuộc thẩm quyền của Cục cảnh sát.
Sau khi các cảnh sát đặc nhiệm bước xuống xe, họ lập tức chĩa thẳng họng súng vào Thẩm Đống và các thuộc hạ đang cầm súng tiểu liên.
Lý Văn Bân làm ra một thủ thế “stop”, nói: “Thẩm tiên sinh, bọn họ là ai? Vì sao trong tay lại cầm súng?”
Thẩm Đống đáp: “Bọn họ đều là nhân viên an ninh của ta, còn mớ súng tiểu liên đó là cướp được từ trong tay các phần tử khủng bố. Các huynh đệ, cảnh sát đã đến, mọi người mau đặt súng lên mặt đất đi.”
“Rõ.”
Mọi người lần lượt đặt súng tiểu liên xuống đất, động tác nhanh nhẹn chỉnh tề, thể hiện khí thế quân đội cực cao.
Trong con ngươi của Lý Văn Bân hiện lên một tia sáng, âm thầm nâng mức độ nguy hiểm của Thẩm Đống lên mức cao nhất.
Sau khi nộp súng xong, các thuộc hạ của Thẩm Đống xếp thành ba hàng, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, thoạt nhìn trông như những bức tượng điêu khắc.
Thẩm Đống lạnh nhạt nói: “Lý tiên sinh, an ninh của đảo Hồng Kông có lẽ phải được tăng cường hơn đấy. Hơn 40 phần tử khủng bố đi vào khu biệt thự có đặc quyền tối cao, không chỉ có thể dễ dàng xử lý được người của ngươi mà còn tấn công vào biệt thự của ta. Mà mãi cho đến giờ phút nào mới thấy cảnh sát các ngươi đến hiện trường sự viện, ngươi không cảm thấy như thế là quá chậm sao?”
”Nếu mục tiêu của bọn họ là những đại gia sống trong khu biệt thự này thì ta đoán chắc là thứ ngươi nhìn thấy lúc này sẽ là thi thể của các doanh nhân ở đây rồi. Đến lúc đó, chỉ sợ một nửa nền kinh tế của đảo Hồng Kông này sẽ sụp đổ, ngày mai thị trường chứng khoán sẽ suy sụp không vực dậy nổi mất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận