Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 844: Hai bên đối lập

Nhìn Fujitani Daichi ở trước mặt, Mitsui Yosuke lạnh lùng hỏi: "Ta có thù oán gì với ngươi?"
Fujitani Daichi uống một hớp trà, đôi mắt bình tĩnh và lạnh lùng hiện lên một tia thù hận sâu sắc, nói: "Hơn hai mươi năm trước, người phụ nữ ta yêu nhất đã bị ngươi cưỡng hiếp rồi giết chết."
Mitsui Yosuke đã làm quá nhiều chuyện xấu, căn bản không nhớ rõ người nào là nữ nhân của Fujitani Daichi, nói: "Làm khó ngươi rồi, nhịn hơn hai mươi năm. Nếu như không phải Thẩm tiên sinh nhắc nhở ta, có lẽ ta sẽ không bao giờ nghi ngờ ngươi."
Sắc mặt Fujitani Daichi thay đổi, nói: "Thẩm Đống?"
Mitsui Yosuke nói: "Em trai Thẩm Đống là Hải Viễn bị bắt cóc, hẳn là tác phẩm của ngươi chứ? kế hoạch ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi của ngươi còn chưa triển khai, chúng ta cũng đã đoán được."
Fujitani Daichi thở dài, nói: "Ta phải thừa nhận, Thẩm Đống quả thực là một nhân vật vô cùng lợi hại."
Mitsui Yosuke nói: "Nói đi, như thế nào ngươi mới bằng lòng buông tha cho Mitsui Taku?"
Fujitani Daichi hỏi: "Ta muốn 1 tỉ đô la Mỹ?"
Mitsui Yosuke nói: "Không nhìn thấy Mitsui Taku, ta chắc chắn sẽ không đem số tiền kia cho ngươi."
Fujitani Daichi nói: "Ngươi không có lựa chọn khác."
Mitsui Yosuke cười lạnh nói: "Ta có thể học tập Thẩm Đống, dùng ngươi để trao đổi Mitsui Taku. Ngươi cho rằng ta không biết chuyện phát sinh ngày hôm qua sao?"
Fujitani Daichi thản nhiên nói: "Em trai Thẩm Đống Hải Viễn chỉ là một đứa trẻ mới mười hai tuổi thôi, không thù không oán gì với chúng ta, ta đương nhiên không giết nó. Nhưng ngươi thì khác, vì giết ngươi, ta có thể làm bất cứ chuyện gì."
Nói xong, Fujitani Daichi cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Bởi vì trước đây ngươi lãng phí quá nhiều thời gian, vì lẽ đó hiện tại ngươi chỉ còn dư lại mười hai phút."
Mitsui Yosuke nhíu mày, nói: "Có ý gì?"
Fujitani Daichi nói: "Trong vòng mười phút, nếu ta không gọi điện thoại, con trai của ngươi sẽ bị chém đứt đầu."
Mitsui Yosuke nói: "Ngươi cũng sẽ chết."
Fujitani Daichi gật đầu, nói: "Không sai. Khác nhau ở chỗ thân phận của ta với ngươi chênh lệch quá lớn. Ta chết rồi, không sao. Nhưng nếu Mitsui Taku chết rồi, tập đoàng tài chính Mitsui sẽ đối mặt với nguy cơ phá sản. Đợi ngươi sao, ngươi nghĩ ngươi có thể sống sót được mấy ngày?"
Kín đáo chuẩn bị nhiều năm như vậy, Fujitani Daichi đối với tập đoàn tài chính Mitsui quá hiểu rõ, so với Thẩm Đống còn thâm hơn nhiều.
Ngay cả Trương Hoan cũng có thể tra được quy tắc kế thừa tập đoàn tài chính Mitsui, thì càng không cần phải nói đến Fujitani Daichi.
Mitsui Yosuke không chút biến sắc nói rằng: "Ngươi có nghĩ tới hay không, ta có rất nhiều con riêng?"
Fujitani Daichi khinh thường nói: "Năm đó ngươi cạnh tranh vị trí tổng giám đốc trong tập đoàn tài chính Mitsui, bụng dưới trúng đạn, chỗ kia đã sớm không có tác dụng gì nữa rồi. Huống chi, ngươi đi đến Hồng Kông hành động lần này bản thân đã chứng minh tầm quan trọng của Mitsui Taku."
Mitsui Yosuke bị Fujitani Daichi túm được bí mật, sắc mặt nhất thời vô cùng âm trầm, nói: "Ta dùng tất cả mọi người trong gia tộc Fujitani để đổi lấy mạng của Mitsui Taku, ngươi cảm thấy thế nào?"
Fujitani Daichi cười ha ha, nói: "Không ra sao. Cha mẹ ta đã chết rồi, gia sản bị đại ca của ta, tam đệ cùng hai muội muội liên thủ chiếm lấy. Tuy nói nguyên nhân rất lớn là ta cố ý không có thành tựu gì, nhưng cách làm của bọn họ lúc trước lại làm cho ta buồn lòng. Ngươi giết bọn họ, ta chỉ có thể cảm ơn ngươi. Mitsui tiên sinh, còn năm phút đồng hồ, ngươi có đưa không tiền hay không?"
Mitsui Yosuke không nói gì, chỉ là gắt gao trừng mắt nhìn Fujitani Daichi.
Fujitani Daichi không nhượng bộ chút nào , tương tự dùng hai con mắt trừng nhìn hắn ta.
Một lát sau, Mitsui Yosuke nói: "Ta muốn nghe thấy giọng nói của Mitsui Taku."
Fujitani Daichi nói: "Có thể được, thế nhưng trước hết ta phải thấy được tiền. Yên tâm, ta sẽ để ngươi gọi điện thoại cho nó."
Mitsui Yosuke hít sâu một hơi, mạnh mẽ kìm nén cảm xúc trong lòng đối với Fujitani Daichi xuống.
Hắn ta búng tay cái độp, một người đàn ông cao không tới 1m7 cầm theo một cái túi đi tới.
Mitsui Yosuke lấy từ túi ra một cái phong thư, trực tiếp đưa cho Fujitani Daichi.
Fujitani Daichi cầm lấy phong thư, bên trong là năm tấm phiếu ngân hàng Thụy Sĩ cùng năm tấm phiếu Citibank, mỗi phiếu một trăm triệu đô la Mỹ.
Xác nhận không có vấn đề gì, Fujitani Daichi trực tiếp ném phong thư xuống, cất 1 tỉ đô la Mỹ đi.
"Chờ điện thoại của ta."
Fujitani Daichi đứng dậy, nói với Mitsui Yosuke.
Mitsui Yosuke hừ một tiếng, nói: "Fujitani Daichi, tiền của ta, không phải dễ cầm như vậy đâu."
Fujitani Daichi thản nhiên nói: "Vậy thì thử xem sao."
Tất cả vệ sĩ nhìn theo, Fujitani Daichi nghênh ngang đi ra quán cà phê.
"Máy định vị hoạt động tốt hay không?"
Mitsui Yosuke nhìn về phía cái túi hỏi người đàn ông.
Người đàn ông này tên là Matsuo Takumi, là trợ thủ đắc lực của Mitsui Yosuke, đồng thời cũng là cận vệ của hắn ta.
Matsuo Takumi trầm giọng nói: "Đã lắp đặt ở trên xe cùng quần áo của Mitsui Yosuke. Chỉ cần phạm vi không vượt quá mười km, chúng ta có thể xác định chính xác vị trí."
Bạn cần đăng nhập để bình luận