Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 799: Lý Văn Bân nhờ giúp đỡ (1)

Sau khi Phong Vu Tu chấp nhận lời khiêu chiến của Ogawa Ryusou, ngay trong đêm hôm đó, tin tức này đã được các tờ báo lớn đưa tin, gây nên một cơn chấn động mạnh mẽ.
Cách đây một thời gian, bộ phim truyền hình [ Tinh Võ Trần Chân] đã tạo ra cơn sốt trên đảo Hồng Kông, cảnh phim Trần Chân chiến đấu với đám tiểu quỷ Đông Doanh khiến cho ai xem cũng phải nhiệt huyết sôi trào.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một Trần Chân ngoài đời thật - chính là Phong Vu Tu chuẩn bị đấu với Ogawa Ryusou, có thể tưởng tượng ra được mọi người kích động đến mức nào.
Ngay cả tin tức Grobert Tels chết và tứ đại gia tộc bị đánh bom cũng trở nên lu mờ bởi sự kiện này.
“Này, nghe nói chưa? Phong đại sư của võ đường Đằng Phi muốn lại muốn ra tay đấu với đám tiểu quỷ đấy.”
“Đương nhiên là biết rồi. Lần trước, Phong đại sư đã một mình đánh bại hết mười mấy têncao thủ Karate ở Đài Loan, càng tăng thêm danh tiếng cho công phu Hạ quốc chúng ta. Lần này đám tiểu quỷ đó muốn báo thù.”
“Dù có thế nào đi nữa thì ta cũng sẽ ủng hộ cho Phong Vu Tu đại sư.”
“Đó là chắc chắn phải làm rồi. Nếu không phải ta không biết công phu thì chắc chắn sẽ xông ra thách đấu với đám tiểu quỷ đó một trận.”
“Ha ha, thật không dám giấu giếm, con trai ta chính là học viên của võ đường Đằng Phi đấy. Nó đã trở thành đệ tử của Phong Vu Tu đại sư, đang học tập Ưng Trảo Công.”
“Cháu trai của ta cũng học ở đó. Nghe nói trong võ đường Đằng Phi có cao thủ nhiều như mây, ngay cả Phong Vu Tu đại sư cũng chưa phải là lợi hại nhất đâu.”
“Thật sao, một người đánh thắng mười mấy người khác mà còn chưa phải lợi hại nhất ư. Võ đường Đằng Phi này cũng không khỏi quá lợi hại rồi đi.”

Không chỉ có những người dân bình thường trên đảo Hồng Kông, mà ngay cả quan viên quan chức chính phủ, các đại gia kinh doanh và các ngôi sao giới giải trí cũng vô cùng chú ý để trận luận võ này.
Thậm chí Giản Áo Vĩ còn đích thân gọi điện thoại cho Thẩm Đống, bảo hắn dành ra năm chỗ ngồi có vị trí quan sát tốt nhất cho mình.
Đương nhiên Thẩm Đống vui lòng đồng ý.
Yêu cầu của Giản Áo Vĩ như một sự mở màn, sau đó tất cả những người có quan hệ không tồi với Thẩm Đống đều gọi điện cho hắn để nhờ hắn dành vị trí ngồi cho bọn họ.
Thẩm Đống tính một chút, ước chừng có 180 người.
Võ đường võ thuật truyền thống Đằng Phi không có căn phòng nào có đủ sức chứa nhiều người như thế.
Vậy nên Thẩm Đống đã nhờ người liên lạc với Hiệp hội Karate Đông Doanh, muốn đặt địa điểm luận võ tại Trung tâm Hội nghị triển lãm đảo Hồng Kông.
Trung tâm Hội nghị triển lãm này nằm ở vịnh Cửu Long, có diện tích rất rộng lớn, có thể chứa được khoảng 2000 người.
Thẩm Đống dành riêng ra 400 vị trí quan sát tốt nhất.
“Alo, A Đống, trận luận võ này ngươi làm hoành tráng thật đấy.”
11 giờ tối, Lý Văn Bân gọi điện thoại cho Thẩm Đống.
Thẩm Đống vừa mới ngâm nước nóng xong, đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, nghe vậy nói: “Lý tiên sinh, nếu ngươi muốn có vé thì ngày mai gọi điện lại cho ta cũng không muộn, cần gì phải liên lạc vào giờ này? Ta sắp đi ngủ rồi.”
Lý Văn Bân nói: “Ngại quá, ta cũng là không còn cách nào khác, muốn nhờ ngươi một việc.”
Thẩm Đống hỏi: “Có chuyện gì?”
Lý Văn Bân: “Tìm kiếm Liên Hạo Long của Trung Nghĩa Tín và các thành viên nòng cốt khác.”
Sự việc Grobert Tels chết và tứ đại gia tộc bị đánh bom đã gây ra áp lực rất lớn cho cảnh sát.
Gần 8000 cảnh sát đã lục tung khắp đảo Hồng Kông mà vẫn không tìm ra chút dấu vết hay manh mối nào.
Không thể chờ đợi được nữa, Lý Văn Bân đã liên lạc với các lão đại từ các xã đoàn lớn, nhờ bọn họ hỗ trợ tìm kiếm.
Thẩm Đống là người cuối cùng.
“Lý cảnh sát, hiện giờ Liên Hạo Long đã là chó nhà có tang (1), có lẽ đã sớm tìm một địa phương an toàn nào đó để lẩn trốn rồi, ngươi bảo ta giúp ngươi thế nào đây?” Thẩm Đống tức giận nói.
(1)丧家之犬: Ví với mất nơi nương tựa, không nhà, không chốn về, phải chạy trốn lang thang đó đây.
“Ta biết ngươi có một hệ thống tổ chức tình báo rộng lớn trải dài khắp đảo Hồng Kông, chỉ cần ngươi muốn thì chắc chắn có thể tìm được.”
”Con mẹ nó chứ tổ chức tình báo. Nếu ta trâu bò được như thế thì đã sớm chơi chết đám Ưng Tương lão kia rồi.”
“Ngươi đừng giả vờ trước mặt ta. Lúc trước làm sao ngươi tìm được thứ vũ khí lớn đó? Ngươi dám nói thông tin không phải đến từ tổ chức tình báo kia không?”
”Lý cảnh sát, mặc dù ta không biết ngươi đang nói cái gì, nhưng mà vì nhớ đến chút giao lưu giữa chúng ta nên sẽ giúp ngươi. Chỉ là ta không cam đoan có thể tìm được hay không.”
“Chỉ cần ngươi cố gắng hết sức là được. A Đống, đừng quên dành ra ba vé cho ta nhé, không, sáu vé vào cửa xem trận luận võ đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận