Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 190: Thuyết phục Âu Vịnh Ân (2)

Chương 190: Thuyết phục Âu Vịnh Ân (2)
Thẩm Đống khoát tay nói: "Ta nào có trình độ đó. Âu tiểu thư, ta biết cô không thích xã đoàn. Nói thật, ta cũng không thích. Nếu có lựa chọn, ta muốn làm một thương nhân và một nhà từ thiện thành công. Người trước có thể cho ta tự do hưởng thụ cuộc sống, người sau có thể cho ta nhận được sự tôn trọng trong xã hội, ta cũng luôn nỗ lực vì mục tiêu này."
Âu Vịnh Ân lộ ra nụ cười kỳ lạ, nói: "Thẩm tiên sinh, tài ăn nói của ngài lợi hại hơn Trương tiên sinh nhiều."
Thẩm Đống cau mày nói: "Trên danh nghĩa, ta có các sản nghiệp nhà máy mì ăn liền, nhà máy giày dép, công ty taxi, nhà máy may mặc, trong đó mỗi tháng ta trích hai mươi phần trăm từ lợi nhuận công ty taxi quyên góp cho quỹ từ thiện của nữ hoàng, đồng thời mỗi tháng ta còn quyên góp một trăm vạn cho cô nhi viện toàn Hồng Kông để cải thiện cuộc sống của những đứa trẻ mồ côi ấy. Ta thừa nhận mình đã chém không ít người, nhưng ta có thể thề mình chưa bao giờ tổn thương đến bất kỳ một người dân nào trên đất Hương Cảng."
"Âu tiểu thư, ta xuất thân là một cô nhi, từ nhỏ đã nhận hết sự khinh thường và cười nhạo của người khác, nụ cười vừa rồi của ngươi khiến ta có cảm giác như ngày còn bé."
Âu Vịnh Ân biến sắc, vội vàng nói: "Xin lỗi, ta không có ý cười nhạo ngài, chỉ là có chút không tin lời ngài nói."
Thẩm Đống thở dài nói: "Có thể hiểu được. Trong mắt mọi người, xã đoàn không có ai là người tốt. Nhưng ta muốn nói là bất kể ngành nghề nào cũng có người tốt kẻ xấu. Trùng hợp thay ta chính là người tốt trong xã đoàn."
Jimmy đứng bên cạnh nhìn thấy Thẩm Đống dùng dăm ba câu đã khiến cho nữ luật sư cao ngạo này xin lỗi, còn nắm lấy quyền chủ động vững vàng trong tay mình, điều này làm cho Jimmy âm thầm bội phục không thôi.
Đệt, lão đại chính là lão đại, mẹ nó quá lợi hại.
Âu Vịnh Ân nói: "Thẩm tiên sinh, ngài nói nhiều như vậy chẳng qua là muốn thuyết phục ta biện hộ cho các ngài mà thôi. Nói thật với ngài, vụ án vi phạm bản quyền này có thể xét xử hay, suy cho cùng các ngài cũng không dùng thương hiệu của bọn họ, hơn nữa còn thay đổi ở rất nhiều nơi, nhưng thay đổi không triệt để. Ở Hồng Kông, công ty luật nắm chắc thắng lợi vụ kiện này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vừa khéo ta lại là một trong số đó."
Thẩm Đống nói: "Âu tiểu thư, ngươi có muốn nhận ủy thác này hay không có thể nói rõ ràng cho ta biết. Ta không phải loại người dây dưa, bám riết, ngày mai phải ra tòa rồi, ta cần nhanh chóng tìm luật sư."
Âu Vịnh Ân nhướng mày, đột nhiên hỏi: "Ngươi biết chơi súng không?"
Thẩm Đống hơi sửng sốt, nói: "Có."
Âu Vịnh Ân nói: "Đã từng tham gia thể thao bắn súng thực dụng ipsc chưa?"
Thẩm Đống nói: "Ta đã xem qua cuộc thi bắn súng thực dụng ipsc trên ti vi. Nhưng đó chỉ là trò trẻ con, không có ý nghĩa gì."
Tự nhiên Âu Vịnh Ân nói đến môn thể thao bắn súng thực dụng ipsc này, Thẩm Đống dùng mông đoán cũng có thể đoán được cô nàng nhất định là người yêu thích môn thể thao bắn súng này.
Mục đích Thẩm Đống cố ý hạ thấp môn thể thao này là để kích thích dục vọng thắng thua của Âu Vịnh Ân, tiến tới đạt được mục đích của mình.
Quả nhiên, Âu Vịnh Ân có chút tức giận, cười lạnh nói: "Thẩm tiên sinh, có dám theo ta đến sân huấn luyện so xạ kích một trận hay không? Ngươi thắng, ta sẽ đích thân làm luật sư biện hộ nhân của ngươi. Ngươi thua, chuyện này dừng ở đây."
Thẩm Đống tự tin nói: "Ta không muốn chiếm để ngươi chịu thiệt. Như vậy đi, nếu ta thua, ta sẽ lấy danh nghĩa của ngươi quyên góp một trăm vạn."
Âu Vịnh Ân có hơi bất ngờ, cô không nghĩ rằng Thẩm Đống sẽ đặt cược lớn như vậy, đồng thời cũng tin tưởng chuyện hắn thường xuyên làm từ thiện, nói: "Được, chúng ta đi ngay bây giờ."
Thẩm Đống nói: "Ta không có thẻ hội viên."
Âu Vịnh Ân nói: "Ta có thể dẫn ngươi vào."
Rất nhanh sau đó, Âu Vịnh Ân thay đổi một bộ quần áo thể thao bó sát màu đen, dáng người cũng nhờ thế mà hiện lộ rõ ràng.
"Dáng người của ta có được không?" Âu Vịnh Ân hào phóng hỏi.
Thẩm Đống cười ha hả: "Cái gì gọi là được? Phải dùng từ hoàn hảo để hình dung mới đúng."
Âu Vịnh Ân nói: "Ngươi thật biết dỗ dành con gái."
Thẩm Đống nói: "Âu tiểu thư, cũng đã trưa rồi. Chúng ta ăn bữa cơm trước rồi đến sân bắn, thế nào?"
Âu Vịnh Ân nói: "Trong sân bắn có một nhà hàng Tây không tồi, thịt bò bít tết trong nhà hàng đó rất ngon. Ta mời khách."
Thẩm Đống nói: "Hay là để ta mời đi. Sao lại để nữ sĩ mời khách được?"
Âu Vịnh Ân nhíu mày: "Lời này của ngươi tràn ngập thành kiến với phụ nữ chúng ta."
Thẩm Đống nói: "Nào có. Ta muốn giữ phong độ thân sĩ của mình, không có ý phân biệt đối xử với phụ nữ. Huống chi, mẹ ta cũng là phụ nữ. Bà là người ta tôn trọng nhất trong cuộc đời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận