Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 417: Thẩm Đống kiêu ngạo (1)

Chương 417: Thẩm Đống kiêu ngạo (1)
Một bên khác, Bổn thúc - long đầu của Đông Tinh cũng nhận được cuộc gọi của Tưởng Thiên Sinh.
Khác với Liên Hạo Long, Bổn thúc không đồng ý ngay lập tức mà nói lại là muốn cân nhắc kỹ hơn.
Về chuyện dự tiệc tối nay thì hắn ta đồng ý.
“A Uy, ngươi nghĩ như thế nào về chuyện Thẩm Đống rời khỏi Hồng Hưng?” Bổn thúc rít một điếu thuốc và hỏi.
Phích Lịch Hổ - Hứa Uy, năm nay 32 tuổi, thân hình cao lớn, đầu báo mắt khoen (1), hàm yến râu hổ (2), nếu làn da mà ngăm đen thêm chút nữa thì quả thật là Trương Phi tái sinh.
(1,2):燕颔虎须, 燕颔虎须: có nghĩa là miêu tả vẻ ngoài uy nghiêm và hung dữ của một người.
Bề ngoài của Hứa Uy trong có vẻ là một người đàn ông cao lớn thô kệch, nhưng thực tế hắn ta vô cùng thông minh, là quân sư của Bổn thúc.
“Bổn thúc, chứng cứ mà Thẩm Đống tung ra chắc chắn là sự thật, Tưởng Thiên Sinh hẳn là làm quá trớn rồi.”
Bổn thúc cười ha hả, nói: “Vấn đề lớn nhất của Tưởng Thiên Sinh chính là lòng dạ của hắn ta quá mức hẹp hòi. Chỉ cần có kẻ nào khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp thì hắn sẽ tìm trăm phương ngàn kế để xử lý kẻ đó. Nhưng mà không ngờ là Thẩm Đống lại cao tay hơn một bước, chơi ngược là Tưởng Thiên Sinh một vố đau. Bây giờ Tưởng Thiên Sinh mời chúng ta cùng nhau tấn công Thẩm Đống, ngươi cảm thấy thế nào?”
Hứa Uy suy nghĩa một lúc rồi nói: “Thẩm Đống chỉ muốn tập trung làm kinh doanh. Sau khi rời khỏi Hồng Hưng, chắc chắn hắn sẽ dồn hết toàn lực vào công việc kinh doanh. Chỉ cần chúng ta không đi khiêu khích hắn thì chắc là hắn cũng không làm gì chúng ta. Ngược lại, Hồng Hưng mới là kẻ địch lớn của chúng ta, tương lai không thể tránh khỏi một cuộc chiến với bên đó. Cho nên, ý kiến của ta là nên trợ giúp cho Thẩm Đống đánh với Hồng Hưng, chứ không phải là hỗ trợ cho Hồng Hưng đánh Thẩm Đống.”
Bổn thúc thở dài, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà làm không được.”
Hứa Uy nhíu mày hỏi: “Vì sao?”
Bổn thúc nói: “Bởi vì lúc trước, tam hổ đã chết trong tay Thẩm Đống. Nếu bây giờ chúng ta đề nghị giúp Thẩm Đống đánh Hồng Hưng thì toàn bộ xã đoàn đều sẽ phản đối, các tiểu đệ bên dưới cũng sẽ không đồng ý.”
Hứa Uy gật đầu: “Ta không nghĩ đến điều này.”
Bổn thúc nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là giúp Hồng Hưng đánh Thẩm Đống, hoặc là không giúp cho bên nào. Tối nay ta sẽ đến Hữu Cốt Khí dự tiệc, để xem Tưởng Thiên Sinh nói thế nào.”
8 giờ tối, Tưởng Thiên Sinh, Liên Hạo Long, Bổn thúc, Lâm Hoài Nhạc, lão đại của bốn xã đoàn lớn đều tề tụ lại đây.
Lúc đầu, Tưởng Thiên Sinh cũng gọi điện thoại cho Hồng Văn và Đại D, nhưng đều bị đối phương từ chối.
Cảm thấy có gì đó không đúng, Tưởng Thiên Sinh liền mời Lâm Hoài Nhạc đến đây.
Bốn vị lão đại nói chuyện suốt hai tiếng, đều nhất trí quyết định sẽ đánh Thẩm Đống.
Còn chuyện phân chia địa bàn thì chỉ có một câu, ai đoạt được thì thuộc về người đó.
Sau khi lên kế hoạch tấn công, bốn vị lão đại của các xã đoàn rời đi.
Mới vừa ra khỏi cửa, Liên Hạo Long đột nhiên ý thức được gì đó, sắc mặt biến đổi, cơ thể mập mạp lập tức nghiêng sang bên trái.
Đáng tiếc là vẫn chậm.
Một viên đạn bắn xuyên qua ngực phải của hắn ta, máu tươi nhiễm đỏ cả quần áo.
“Có sát thủ.”
“Bảo vệ lão đại.”
Tiểu đệ của các xã đoàn sôi nổi chắn trước người lão đại bên mình.
Ở phía xa, Tiểu Trang thu hồi súng bắn tỉa, mắng: “Mẹ kiếp, tên này hình như cũng cảm nhận được nguy hiểm, chỉ là không nhạy bén bằng Đống ca.”
Hắn nào đâu biết rằng trước khi có Thẩm Đống, Liên Hạo Long đã được xưng là cao thủ đệ nhất ở đảo Hồng Kông, đây cũng không phải là hư danh.
Liên Hạo Long đã luyện Hồng Quyền đến trình độ ám kình, so với Phong Vu Tu và Hạ Hầu Vũ thì mạnh hơn một chút.
Tuy rằng trạng thái tinh thần còn chưa đạt đến cảnh giới chí thành chi đạo, nhưng nhiều năm đối mặt với gió tanh mưa máu cũng đã giúp Liên Hạo Long rèn luyện ra giác quan thứ sáu hơn người.
Loại giác quan thứ sáu này đã cứu mạng Liên Hạo Long không biết bao nhiêu lần.
Một phát súng không giết được mục tiêu, Tiểu Trang không có chút chần chờ nào mà lập tức biến mất trong bóng đêm.
Sau khi Tiểu Trang rời khỏi không lâu, có hai chiếc xe chậm rãi dừng trước mắt bốn xã đoàn lớn.
Cửa xe mở ra, Thẩm Đống từ bên trong bước ra ngoài.
Ngoại trừ hắn, còn có A Hoa, Lý Kiệt, Thiên Dưỡng Sinh, Phong Vu Tu, Hạ Hầu Vũ, Vương Triết, Phi Cơ, đều là các thuộc hạ trung thành.
Nhìn thấy Thẩm Đống đến, mọi người đều hết sức cảnh giác, nhìn chằm chằm vào đám người Thẩm Đống.
Thẩm Đống nhìn quanh một vòng, khó hiểu hỏi: “Các ngươi đây là bị sao vậy?”
A Hoa nói: “Đống ca, dường như Liên tiên sinh bị thương rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận