Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 898: Đồ cổ tới tay (1)

Hắn có thể cảm nhận được Thẩm Đống không hề nói đùa với mình.
Chỉ cần hắn thốt ra câu: “Không còn ở đây”, chỉ sợ chờ đợi hắn chính là táng thân trong bụng cá.
Nghĩ đến đây, trán Nghiêm Lãnh đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua.
Qua một phút, Thẩm Đống đã không còn kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi nữa, hắn đứng dậy nói với Thiên Dưỡng Sinh: “Không cần tra tấn vợ con hắn, cho cả nhà hắn chết một cách nhanh gọn đi.”
Thiên Dưỡng Sinh gật đầu nói: “Đống ca yên tâm, ta sẽ xử lý sạch sẽ.”
Nhìn thấy Thẩm Đống thật sự muốn quay người rời đi, cuối cùng Nghiêm Lãnh cũng không chịu nổi mà hô lớn: “Còn.”
Thẩm Đống ngừng bước chân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Lãnh nói: “Ngươi vì muốn sống mà nói như thế sao?”
Nghiêm Lãnh không ngừng lắc đầu, nói: “Không phải. Tối ngày mai tàu hàng của công ty sẽ khởi hành đến Ưng Tương quốc. Đến khi đó tất cả các đồ cổ đều sẽ được đặt trong một cái container hàng.”
Thẩm Đống đi đến trước mặt Nghiêm Lãnh, ngồi xổm xuống, cúi đầu hỏi: “Ngoại trừ lô đồ cổ của ta ra thì chắc là còn những cổ vật khác đúng chứ?”
Vẻ mặt Nghiêm Lãnh như đưa đám, đáp: “Ta chỉ là một nhân vật nhỏ, làm sao biết được vị trí cụ thể của cổ vật.”
“Mẹ nó.”
Thẩm Đống đá một chân vào người Nghiêm Lãnh, nổi giận mắng: “Sao ngươi không nói sớm, lãng phí thời gian của ta. A Sinh, ném hết cả nhà hắn xuống biển cho cá ăn.”
Thiên Dưỡng Sinh biết Thẩm Đống đang hù dọa đối phương, thế là cũng vờ cầm lấy điện thoại, nói: “Ta sẽ bảo huynh đệ đi bắt vợ và hai đứa con của hắn.”
“Không.”
Nghiêm Lãnh hét lớn: “Các ngươi không thể làm như thế.”
Trương Hoan cười lạnh nói: “Ngươi chỉ là một tên vô dụng cái gì cũng không biết, giữ mạng ngươi lại ngoại trừ lãng phí lương thực của chúng ta ra thì thật sự chẳng còn giá trị lợi dụng nào nữa. Muốn trách thì hãy tự trách bản thân ngươi vô dụng ấy.”
Lúc này, Thiên Dưỡng Sinh đã kết nối điện thoại.
“A Hoài, cho ba mẹ con kia chết nhanh gọn đi, sau đó ném xuống biển cho cá mập ăn.”
“Đừng, đừng làm như thế với vợ con ta, ta biết cổ vật được cất ở đâu.” Nghiêm Lãnh vội la lên.
“Chờ một chút.”
Thiên Dưỡng Sinh che lại microphone, nói: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
Nghiêm Lãnh hít sâu một hơi, khó khăn bò dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Đống, nói: “Chỉ cần các ngươi buông tha cho vợ con ta thì ta sẽ nói vị trí của cổ vật cho các ngươi.”
Thẩm Đống mỉm cười nói: “Ngươi có tư cách bàn điều kiện với chúng ta sao?”
Nghiêm Lãnh nói” “Tập đoàn Hill vẫn luôn âm thầm buôn lậu đồ cổ của Hạ quốc. Để đảm bảo an toàn, một năm bọn họ chỉ vận chuyển đồ cổ ra nước ngoài một lần. Hiện giờ trong kho hàng của tập đoàn Hill có ít nhất hai vạn món đồ cổ quý giá, tổng giá trị vượt hơn 1 tỷ Hạ nguyên. Thẩm tiên sinh, ngươi cho rằng ta có tư cách hay không?”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Địa điểm ở đâu? Ta có thể đảm bảo với ngươi, chỉ cần ta lấy được lô đồ cổ này thì tuyệt đối sẽ không động đến một sợi tóc của ngươi và người nhà ngươi.”
Nghiêm Lãnh trầm giọng nói: “Dựa vào đâu mà ta tin ngươi được?”
Thẩm Đống ngẩng đầu lên nói: “Chỉ bằng hai chữ Thẩm Đống này là được.”
Trương Hoan nói: “Từ trước đến nay Đống ca đều nói được làm được, đã hứa thì tuân thủ. Hắn nói không giết các ngươi thì chắc chắn sẽ không giết các ngươi. Ngươi có thể hoàn toàn yên tâm về điều này.”
Nghiêm Lãnh cắn môi, nói: “Được, ta tin các ngươi. Nơi mà tập đoàn Hill cất giấu đồ cổ chính là trong kho hàng số 132 tại bến tàu Thuyên Loan, bên trong có sáu bảo vệ có súng trông coi.”
Trương Hoan sửng sốt nói: “Đống ca, hình như đó là bến tàu thuộc cảng Tân giới mà chúng ta sở hữu.”
Thẩm Đống vui vẻ nói: “Thật đúng là cưỡi lừa tìm lừa (). A Sinh, dẫn người đi một chuyến đến kho hàng số 132 ở bến tàu Thuyên Loan, mang thêm xe đi. Sau khi giải quyết đám bảo vệ đó rồi thì dọn tất cả đồ cổ đến nơi này của ta.”
(
) Ẩn dụ cho việc thứ bạn đang tìm kiếm đang ở rất gần bạn nhưng lại không được tìm thấy.
“Đã rõ.”
Thiên Dưỡng Sinh đáp ứng một tiếng, rời khỏi biệt thự.
Nghiêm Lãnh nói: “Còn ta thì sao?”
Thẩm Đống nói: “Sau khi lấy được đồ cổ thì ta sẽ thả ngươi đi. Nhưng mà Nghiêm tiên sinh, chuyện quan trọng như thế, ta tin là không có nhiều người trong tập đoàn Hill biết chuyện này đúng không?”
Nghiêm Lãnh gật đầu: “Ngoại trừ bảo vệ ra thì chỉ có ba người biết. Cho nên ta phải rời khỏi đảo Hồng Kông. Thẩm tiên sinh, ta hy vọng ngươi có thể giữ đúng lời hứa.”
Thẩm Đống cười nói: “Yên tâm, ta cũng không phải kẻ khốn nạn lật lọng.”
Ở một bên khác, Thiên Dưỡng Sinh dẫn theo mười mấy chiếc xe vận tải đi đến bến tàu Thuyên Loan.
Hơn mười tay súng thiện xạ của công ty vệ sĩ Đằng Phi đã sớm chuẩn bị xong xuôi, người dẫn đầu chính là Lôi Hướng Thiên am hiểu bắn tỉa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận