Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 238: Kết quả của trận đại chiến

Chương 238: Kết quả của trận đại chiến
Thật vô nghĩa khi nghĩ rằng có thể trở thành mấy vai chính như trong tiểu thuyết trên mạng ở kiếp trước, đại sát tứ phương, trở thành đại gia tỷ phú một cách dễ dàng.
Hiện giờ thực lực của Thẩm Đống còn chưa đủ mạnh, thậm chí ngay cả khả năng rời khỏi Hồng Hưng còn tạm thời không làm được.
Nhưng mà hắn tin rằng, chỉ cần trong hai năm phát triển nữa thôi, hắn có thể đi lên một tầm cao mới.
Khi đánh nhau, Thẩm Đống không để cho đại quản gia A Hoa tham dự.
Hắn cần một người có thể làm tốt công việc hậu cần.
Không thể nghi ngờ, A Hoa chính là người thích hợp nhất để đảm nhận việc đó.
Thẩm Đống phục hồi lại tinh thần, hỏi: “Bao nhiêu?”
A Hoa đáp: “Có 26 huynh đệ đã chết, bị thương 232 người. Bây giờ họ đã được đưa vào bệnh viện.”
Thẩm Đống gật đầu, nói: “26 huynh đệ, hãy cho gia đình của mỗi người bọn hắn 30 vạn đô la Hồng Kông. Hãy sắp xếp lại công việc nhanh chóng. Hơn hai trăm huynh đệ bị thương thì sau khi dần bình phục, mỗi người được khen thưởng 5 vạn. Còn huynh đệ khác có tham gia vào trận chiến thì thưởng mỗi người 3 vạn.”
A Hoa sờ sờ mũi, cười khổ nói: “Đống ca, chuyện này chỉ sợ tiêu tốn hơn 40 triệu đấy.”
Thẩm Đống vỗ vỗ bờ vai A Hoa, nói: “Không cần để tâm đến chút tiền này. Hai ngàn VS một vạn, trực tiếp đánh bại Hồng Thái. Hãy chờ xem, sau này sẽ không có người nào dám dễ dàng động đến chúng ta nữa, ngay cả Tưởng Thiên Sinh cũng sẽ ngừng việc chèn ép chúng ta lại. Đây gọi là kế sách không đánh mà làm người khuất phục. Ta đoán rằng chúng ta sẽ có được ít nhất một năm để phát triển. Một năm sau, thực lực của chúng ta sẽ mạnh hơn gấp mười lần so với hiện tại. Đó đều là nhờ các huynh đệ dùng mạng để đổi lấy, 40 triệu không đáng là gì.”
A Hoa làm theo, nói: “Ta đã hiểu. Đống ca, nếu so sánh với ngươi thì tầm nhìn và suy nghĩ của ta còn thiển cận quá.”
Thẩm Đống cười ha ha, nói: “Từ một tên côn đồ ngốc nghếch mà trở thành đại quản gia quản lý được mấy nghìn người như ngày hôm nay, ngươi đã trưởng thành rất nhanh rồi. Ha ha, bây giờ ngay cả bản thân ta còn không rời được ngươi một ngày ấy chứ.”
A Hoa nói: “Chỉ cần ngươi không chê ta là được, ta đi làm việc đây.”
Thẩm Đống gật đầu: “Đi đi.”
Vượng Giác đã bình ổn lại, bên Tiêm Sa Chủy vẫn còn đánh nhau hừng hực khí thế.
Cảnh sát quy định thời gian là từ 11 giờ tối đến 4 giờ sáng, Tức là chỉ có năm tiếng.
Trong năm tiếng này, một khi địa bàn đã được thiết lập thì không thể thay đổi trong một khoảng thời gian ngắn được.
Bởi vì cuộc chiến giữa những xã đoàn với quy mô lớn như thế, chắc chắn cảnh sát không cho phép diễn ra hai lần trong một tháng.
Cho nên, bất kể là Hồng Hưng hay là ba xã đoàn lớn kia, đều đánh vô cùng dũng mãnh.
Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt, 4 giờ sáng đã đến.
Cảnh sát bắt đầu xuất hiện, bắt hơn hai trăm tên côn đồ còn đang ngu ngốc đánh chém đến đỏ cả mắt.
Mà Lý Văn Bân lại mời lão đại của bốn xã đoàn lớn để phòng họp lần nữa.
“Các vị, theo phán đoán ban đầu thì thương vong trong buổi tối hôm nay đã vượt qua con số 12000 người. Nhà xác và giường bệnh trong bệnh viện không còn đủ chỗ chứa. Nghe thấy tin tức này, không biết các vị có suy nghĩ gì?” Lý Văn Bân lạnh nhạt hỏi.
Lạc Đà nói: “Khi tranh giành địa bàn, thương vong là điều không thể tránh khỏi.”
Mi thúc cũng hùa theo: “Lạc Đà nói không sai, nếu đã lăn lộn trong chốn giang hồ này thì phải chuẩn bị tinh thần có thể chết bất cứ lúc nào. Sợ chết thì an phận tìm một công việc khác làm đi.”
Lý Văn Bân tức giận đến mức bật cười: “Không hổ là lão đại giang hồ, tim còn cứng hơn đá.”
Tưởng Thiên Sinh hỏi: “Lý tiên sinh, bây giờ tình huống của Hồng Hưng ra sao?”
Liên Hạo Long, Lạc Đà và Mi thúc đều cùng nhìn về phía Lý Văn Bân.
Lý Văn Bân lạnh lùng nói: “Hồng Hưng các người cũng đánh giỏi đấy, đặc biệt là người gọi là Thẩm Đống kia. Hai ngàn VS một vạn lại có thể tạo thành thương vong gần hai ngàn người cho ba xã đoàn kia. Tuy nhiên, Thẩm Đống đánh giỏi cũng vô dụng, địa bàn của hắn ở Vượng Giác đã bị đoạt rồi, địa bàn ở Tiêm Sa Chủy của Hồng Hưng các ngươi cũng bị mất một nửa.”
“Mẹ kiếp.”
Tưởng Thiên Sinh luôn luôn ôn hòa điềm tĩnh, bây giờ không nhịn được mà chửi tục.
Lạc Đà cười ha ha, nói: “Ta biết chúng ta có thể chiến thắng mà.”
Vẻ mặt Lý Văn Bân giễu cợt, nói: “Ba đánh một thành ra như vậy mà ngươi còn vui vẻ nỗi gì? Ngươi có biết Đông Tinh các ngươi đã chết bao nhiêu người không? Không nói đám tiểu đệ côn đồ bình thường kia, đám đường chủ các các ngươi đã chết ba người rồi. Đó là Hoàng Mi, Phi Tử Bình, còn có Tứ Hải. Đúng rồi, địa bàn của Phi Tử Bình ở Thiển Thủy Loan bị người ta cướp mất. Ta thật không biết Đông Tinh các ngươi đã thắng hay thua nữa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận