Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 862: Dư âm tập kích (1)

"FUCK, bọn họ là một đám ma quỷ nào đây."
Nhìn thấy tình huống như thế, một người lính đối thủ lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Sau khi trận ném lựu đạn kết thúc, hai bên rơi vào trạng thái hoàn toàn yên tĩnh.
Thẩm Đống cũng không vội vã, bởi vì thời gian đứng ở bên phía hắn.
Một vụ nổ lớn như vậy chắc chắn sẽ kinh động đến cảnh sát Hồng Kông.
Từ đây cách sở cảnh sát, chỉ có 7,8 phút đi đường mà thôi, cách tổng bộ đội Phi Hổ cũng chỉ 15 phút.
Chỉ cần kéo dài cuộc đối đầu thêm mười phút, cảnh sát sẽ đến, tấn công từ cả hai phía, những tên lính này sẽ bị bao vây.
Điều mà Thẩm Đống không ngờ tới là đối phương lại có đạn rocket.
Đột nhiên một viên đạn rocket mang theo ánh lửa, hướng về Thẩm Đống lao vọt tới.
"Mẹ kiếp, mau tránh đi."
Tốc độ của Thẩm Đống nhanh đến mức khó mà tin nổi.
Cả người cứ như một cơn gió, lao ra phía sau chiếc xe con.
"Oanh "
Tiếng nổ mạnh vang lên, hai người bảo vệ bị thổi bay lên trời.
"Con bà nó."
Thẩm Đống vận dụng hết thị lực, đem nòng súng tiểu liên nhắm ngay vào giữa một viên đạn rocket khác.
Đạn rocket tốc độ cực nhanh, nhưng vẫn bị đôi mắt thần của Thẩm Đống nhắm được quỹ đạo bay của nó.
Không chút do dự nào, Thẩm Đống bắn một viên đạn băng về phía đạn rocket.
"Oanh "
Đạn rocket nổ tung ngay trên đầu đối phương.
Cả hai phe đều há hốc mồm.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy có người có thể dùng đạn của súng tiểu liên bắn nổ một viên đạn rocket, chuyện này quả thật chính là một huyền thoại.
"Đống ca thật tuyệt."
"Mẹ nó, cái này cũng làm được."
Nhân viên công ty bảo an Đằng Phi kích động kêu lên, sĩ khí tăng mạnh.
Lại là hai viên đạn rocket liên tiếp kéo tới.
Thẩm Đống cũng làm theo, bắn hai quả tên lửa rocket lên trên không trung , như hai quả pháo hoa lớn nở ra như những đốm lửa.
"Rút!"
Đối phương khiếp sợ, lập tức ra lệnh rút lui.
Bọn họ đã bắn hết đạn rocket, các chiến hữu cũng chết chỉ còn dư lại hơn mười người, nếu nh tiếp nữa, bọn họ e sợ không thể trốn chạy được.
Nhìn thấy đối phương muốn chạy trốn, Thẩm Đống đương nhiên sẽ không buông tha.
Vừa định đuổi theo, đột nhiên cảm giác đầu óc mình choáng váng.
Hóa ra mới vừa Thẩm Đống bắn trúng ba viên đạn rocket, đã tiêu hao tinh thần đến cực hạn.
Hắn không ngất xỉu tại chỗ, đã là thể chất kinh người lắm rồi.
Việc quan trọng hàng đầu của công ty bảo an Đằng Phi là bảo vệ Thẩm Đống cùng người nhà của hắn.
Nhìn thấy Thẩm Đống ngồi trên mặt đất, Lục Tường cũng không đuổi theo bọn họ nữa,vội vàng đi đến bên cạnh Thẩm Đống.
"Đống ca, ngài sao rồi?"
Lục Tường đỡ Thẩm Đống đứng dậy, lo lắng hỏi.
Thẩm Đống lắc đầu, nói: "Ta không có chuyện gì, có lẽ là do tinh thần kiệt quệ. A Tường, cảnh sát sắp đến rồi. Ngươi đi lấy vũ khí của kẻ địch trước, sau đó cất vũ khí của chúng ta đi."
Lục Tường nói: "Đã rõ."
Một lát sau, Lý Hân Hân, Âu Vịnh Ân cùng Hải Đường từ dưới hầm đi ra.
Nhìn thấy trong sân đâu đâu cũng có chân tay cụt, ngay cả Hải Đường cũng không nhịn được sắc mặt trắng bệch, huống chi là Lý Hân Hân cùng Âu Vịnh Ân.
Thẩm Đống được hai nhân viên bảo vệ nâng đỡ cánh tay, đi đến trước mặt ba người phụ nữ, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, nói: "Các cô không có chuyện gì là tốt rồi."
Hải Đường kinh hô: "Lão công, ngươi bị thương sao?"
Biết Thẩm Đống thời gian lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sắc mặt của hắn trắng bệch như vậy, biểu hiện thật sự rất mệt mỏi.
Nghe thấy Hải Đường nói, Lý Hân Hân cùng Âu Vịnh Ân cùng nhau đưa ánh mắt nhìn lên trên người Thẩm Đống .
Thẩm Đống vung vung tay, nói: "Ta không có bị thương, chỉ là hơi mệt một chút thôi."
Đúng lúc này, tiếng xe cảnh sát truyền vào bên tai mọi người.
Âu Vịnh Ân lau bụi bẩn trên miệng, khinh thường nói: "Đúng là không khác gì trên phim. Mỗi lần đánh xong, cảnh sát mới đến thu dọn tàn cục."
Thẩm Đống nói: "Bọn họ như này là đến rất nhanh rồi đấy."
Hai phút sau, Lý Văn Bân mang theo hơn mười trong đội Phi Hổ đội lao vào.
Nhìn thấy biệt thự bốc cháy cùng với trên mặt đất tràn đầy thi thể, sắc mặt Lý Văn Bân khó coi tới cực điểm.
"A Đống, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?"
Thời gian máy bay trực thăng vũ trang Darkhawk của tập đoàn tài chính Ưng Tương ném bom mới chưa tới một tháng, Hồng Kông lại một lần nữa xảy ra vụ tập kích khủng bố như vậy.
Là một sĩ quan cảnh sát cao cấp ở Hồng Kông chịu trách nhiệm về những cuộc khủng bố, cũng có thể tưởng tượng được áp lực như thế nào.
Thẩm Đống thở một hơi thật dài, nói: "Tổng cộng có tám viên đạn rocket, ném vào biệt thự của ta. Nếu như không phải ta số may, thì lần ném, bom đầu tiên, cả nhà chúng ta đã bị chết sạch rồi. Những thi thể này bao gồm cả huynh đệ của ta, còn lại tất cả đều là phần tử khủng bố. Cảnh sát Lý, cảnh sát còn có thể bảo vệ thị dân Hồng Kông chúng ta nữa hay không? Ai có thể chịu đựng được những cuộc khủng bố tập kích liên tiếp như này chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận