Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 418: Thẩm Đống kiêu ngạo (2)

Chương 418: Thẩm Đống kiêu ngạo (2)
Thẩm Đống nhìn về phía Liên Hạo Long, ra vẻ ngạc nhiên nói: “Đáng chết, Liên tiên sinh, sao ngươi lại bị thương thế? Là ai làm? Huynh đệ chúng ta sẽ giải quyết hắn giúp ngươi.”
Sắc mặt của Liên Hạo Long hơi tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén như cũ, nói: “Thẩm Đống, ta đã coi thường ngươi.”
Thẩm Đống cười nói: “Nào có? Nếu như ngươi thật sự xem thường ta thì chỉ sợ đã sớm xuất binh đánh ta rồi, sao có thể kiên nhẫn chờ cho đến hôm nay. Liên tiên sinh, nghe ta khuyên một câu, bây giờ việc quan trọng nhất mà ngươi cần làm là dưỡng thương cho tốt. Mấy chuyện lộn xộn linh tinh này đừng nên quan tâm đến thì hơn.”
Liên Hạo Đông tức giận nói: “Thẩm Đống, sát thủ mới nãy chính là người của ngươi. Mẹ nó, ngươi làm vậy có muốn cùng Trung Nghĩa Tín chúng ta không chết không ngừng đúng không?”
Thẩm Đống lắc đầu, nói: “Đầu tiên, ta không biết có sát thủ đến. Thứ hai, ta cũng không muốn cùng Trung Nghĩa Tín các ngươi không chết không ngừng. Nếu các ngươi nhất định muốn đánh, ta chỉ cần giải quyết sạch sẽ hai vị và các thành viên nòng cốt thì mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Liên Hạo Đông đáp: “Chỉ sợ ngươi không có năng lực này thôi.”
Thẩm Đống mỉm cười nói: “Hồng Quyền mà đại ca ngươi luyện cũng không tồi đó, nhưng còn lâu lắm mới đạt đến hóa cảnh. Có thể tránh được đòn ám sát của sát thủ, chắc hẳn là dựa vào giác quan thứ sáu được rèn luyện nhờ nhiều năm vào sinh ra tử. Đáng tiếc tố chất thân thể của hắn có hơi yếu, dù cho có cảm ứng được thì cũng không tránh khỏi, đây là nguyên nhân vì sao hắn bị thương. Về phần ngươi thì lại càng chẳng ra gì, chỉ cần một ngón tay của ta cũng có thể ấn chết ngươi. Bây giờ đại ca ngươi cần dưỡng thương, nếu như ngươi dám mang người của Trung Nghĩa Tín đến đánh ta thì ta đảm bảo ngươi sống không quá 24 giờ đâu.”
Liên Hạo Đông nói: “Thẩm Đống, ngươi nghĩ ta sợ sao.”
Thẩm Đống vỗ vỗ vai hắn ta nói: “Không tin thì cứ thử xem.”
Tưởng Thiên Sinh lạnh lùng nói: “A Đống, khi còn ở Hồng Hưng, ngươi vẫn rất khiêm tốn. Không ngờ là sau khi rời khỏi Hồng Hưng, ngươi lại kiêu căng ngạo mạn như thế, không ai bì nổi. Ngươi không cảm thấy quá tiểu nhân đắc chí rồi sao?”
Thẩm Đống nói: “Sửa lại một chút đi. Tưởng tiên sinh à, ta không phải chủ động rời khỏi Hồng Hưng, mà là bị ngươi ép phải rời khỏi. Long đầu và bạch chỉ phiến muốn giết ta, nếu ta còn tiếp tục ở lại Hồng Hưng thì chỉ sợ kết cục sẽ không tốt lành gì. Còn nữa, mấy năm nay ta vẫn luôn sống theo phong cách làm người khiêm tốn, làm việc cao sang. Ngươi mời long đầu của ba xã đoàn đến để bàn bạc kế sách đối phó ta, ta đương nhiên sẽ không khách khí đối với các ngươi rồi.”
Bổn thúc hừ một tiếng, nói: “Thẩm Đống, mối thù ngươi giết tam hổ của Đông Tinh chúng ta, ta sẽ từ từ tính sổ với ngươi.”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Đông Tinh tìm ta để báo thù, chuyện này ta có thể hiểu được. Còn Lâm Hoài Nhạc tiên sinh thì ta không hiểu, vì sao ngươi lại muốn nhảy vào vũng nước đục này chứ?”
Lâm Hoài Nhạc cười lạnh, nói: “Ta đã điều tra qua, kế hoạch chia rẽ đại D và Hòa Liên Thắng, hoàn toàn xuất phát từ tay ngươi. Đương nhiên ta muốn đánh ngươi.”
Thẩm Đống nói: “Miệng của đại D cũng lớn thật đó, hắn đây là cố ý kéo thù hận đến cho ta. Nhưng mà cũng không sao, thiên yếu hạ vũ, nương yếu giá nhân (3), cái gì nên tới thì cứ tới, Thẩm Đống ta đều sẽ tiếp đón. A Hoa, tìm một tổ chức ủy thác uy tín, ta ra giá 20 triệu đô la Mỹ để mua cái đầu của Lâm Hoài Nhạc tiên sinh. Mặc kệ ta còn sống hay đã chết, ám hoa này vẫn có hiệu lực.”
(3)天要下雨, 娘要嫁人: Trời sắp mưa, góa phụ quyết tâm kết hôn, không ai có thể ngăn cản được. Thường dùng để chỉ người quyết tâm làm điều gì đó và khó có thể can ngăn.
A Hoa nói: “Không thành vấn đề. Đống ca, có muốn thêm vài vị nữa hay không?”
Thẩm Đống nhìn về phía Tưởng Thiên Sinh và nói: “Lúc trước, khi ta đi New York, nhờ vào 500 triệu đô la Hồng Kông mà ngươi đưa nên đã kiếm được không ít tiền. Dựa theo thỏa thuận thì ta phải trả lại ngươi 600 triệu đô la Hồng Kông. Như vậy đi, ta thêm vào 100 triệu đô la Hồng Kông và còn thêm 100 triệu đô la Mỹ để mua cái mạng này của ngươi. Tưởng tiên sinh, ngươi nghĩ sao về chuyện này?”
Vẻ mặt của Tưởng Thiên Sinh vô cùng khó coi, nói: “Chúng ta đã có thỏa thuận.”
Thẩm Đống cười nói: “Yên tâm, ta sẽ rút ngắn hiệu lực của ám hoa lại còn hai tháng. Ngươi chỉ cần sống qua được hai tháng thì ta sẽ trả lại cho ngươi 600 triệu đô la Hồng Kông. Đúng rồi, còn Bổn thúc, ngươi cho rằng mạng của mình đáng giá bao nhiêu tiền? Báo cái giá đi, ta thêm tên của ngươi vào luôn.”
Bổn thúc giận tím mặt nói: “Thẩm Đống, mẹ nó ngươi quá kiêu ngạo rồi. Không phải là ám hoa thôi sao? Ngươi nghĩ rằng chỉ có mỗi mình ngươi có tiền à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận