Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 259: Dễ dàng đánh bại Hạ Hầu Vũ (1)

Chương 259: Dễ dàng đánh bại Hạ Hầu Vũ (1)
Quay lại sân đấu, Hạ Hầu Vũ với làn da ngăm đen hỏi: “Sư phó Phong, nếu ta đoán không lầm, vị kia có phải là là đệ nhất cao thủ đảo Hồng Kông Thẩm Đống Thẩm tiên sinh phải không?”
Phong Vu Tu nói: “Không sai. Hắn là ân nhân của ta, cũng là lão đại của ta.”
Hạ Hầu Vũ hỏi lần nữa: “Thẩm tiên sinh thật sự là đệ nhất ở đảo Hồng Kông sao? Ngài sovới hắn kém bao xa?"
Phong Vu Tu cười khổ nói: “Nếu Đống ca nghiêm túc, tối đa ta chỉ có thể tiếp được một chiêu. Bởi vì sau một chiêu ta cũng đã chết.”
Hạ Hầu Vũ trừng mắt, hoảng sợ nói: “Ngươi xác định không phải đang nói đùa chứ?"
Phong Vu Tu nói: “Ở phương diện công phu ta chưa bao giờ nói đùa.”
Hạ Hầu Vũ hưng phấn nói: "Vậy ta rất muốn lĩnh giáo một chút.”
Phong Vu Tu nói: “Ngươi đánh thắng ta trước rồi nói sau.”
Hạ Hầu Vũ nói: “Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.”
Hai người đi đến trung tâm của sân đấu, đứng đối diện và cách nhau năm mét.
Nhìn thấy tư thế này, tất cả mọi người đều ý thức được trận đấu võ sắp bắt đầu, võ quán vốn đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều tập trung vào hai người họ.
Phong Vu Tu ôm quyền nói: “Sư phó Hạ Hầu, mời.”
Hạ Hầu Vũ cũng ôm quyền thi lễ nói: “Sư phó Phong, mời.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong miệng hét to một tiếng, họ gần như ra tay cùng lúc.
“Ầm.”
“Ầm.”
“Ầm.”
Hai bàn tay hoặc quyền hoặc chưởng hoặc móng vuốt, va chạm bảy tám lần, sau đó họ lui về phía sau.
Ánh mắt Thẩm Đống lóe lên, khẽ nói: “Cơ bản của A Tu không bằng đối phương.”
A Hoa không hiểu hỏi: “Đống ca, tại sao ngươi lại nói như vậy? Ta nhìn thấy hai người họ dường như đã lùi lại năm bước."
Thẩm Đống nói: “Hạ Hầu Vũ lùi lại năm bước để hóa giải toàn bộ sức lực chân động, mà A Tu vốn phải lùi lại sáu bước, nhưng hắn hiếu chiến hiếu thắng cho nên đến bước thứ năm hắn đã ép mình dừng lại. Bây giờ khí tức của hắn đã rối loạn, Hạ Hầu Vũ sẽ không bỏ qua cơ hội này."
Quả nhiên, Hạ Hầu Vũ cũng nhạy bén nhận ra vấn đề của Phong Vu Tu, lập tức tấn công hắn ta, đấm đá hắn ta.
Quyền như sao băng, thân như tia chớp, đánh Phong Vu Tu liên tiếp lui về sau.
Nhưng, tuy Phong Vu Tu lùi lại nhưng không bị loạn, nhưng mỗi lần ngăn cản hắn ta đều trượt về phía sau hai bước, điều chỉnh trọng tâm cơ thể mình.
Hai người một tiến một lùi, một công một thủ, đánh rất đẹp mắt.
“Hay.”
“Lợi hại.”
“Công tốt, thủ cũng tốt.”
“Đây mới chính là cao thủ quyết đấu.”
“Nhì người ta công thủ, cuộc đời của ra thật sự là sống vô ích rồi.”
...
Mọi người đều thảo luận.
Trên võ đài, hai người giằng co nhau gần một phút, Phong Vu Tu dựa vào di động bước chân, cuối cùng cũng san bằng thế yếu của mình.
“Hãy xem móng vuốt của ta.”
Phong Vu Tu hít sâu một hơi, tập hợp lại, hai tay như hổ vuốt, không ngừng nắm lấy chỗ hiểm toàn thân của Hạ Hầu Vũ.
Hạ Hầu Vũ lấy quyền chống lại móng vuố, quyền và móng vuốt chạm vào nhau phát ra tiếng đùng đùng.
A Hoa nhìn thấy mắt sáng lên nói: “Quá đặc sắc, thậm chí còn đặc sắc hơn cả phim điện ảnh.”
Thẩm Đống cười nói: “Công phu của hai người không kém nhau nhiều, đánh nhau như vậy rất bình thường, nhưng nhiều lắm ba mươi giây là có thể phân thắng bại.”
Sau khi hắn vừa nói xong, Phong Vu Tu ra đòn thành công, hắn ta nắm lấy cánh tay của Hạ Hầu Vũ.
Cánh tay của Hạ Hầu Vũ run rẩy, giống như một chiếc lò xo, vung móng vuốt đại bàng của mình.
Cùng lúc đó, Hạ Hầu Vũ đá một cước ra, đá vào bụng dưới của Phong Vu Tu.
Phong Vu Tu rên rỉ và lùi về phía sau năm sáu mét.
Vuốt vuốt cơ bụng dưới, Phong Vu Tu cười khổ nói: “Sư phó Hạ Hầu, ngươi thắng.”
Hạ Hầu Vũ ôm quyền nói: “Đa tạ.”
“Bốp bốp bốp bốp.”
Bên trong võ quán lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng với tiếng khen ngợi trầm trồ.
Thẩm Đống nhìn Hạ Hầu Vũ ở trên đài khen: “Công phu thật sự rất lợi hại.”
A Hoa nói: “Đống ca, có cần nghĩ cách để kéo hắn vào xã đoàn của chúng ta hay không?”
Thẩm Đống hỏi: “Làm sao vậy?”
A Hoa không chút do dự nói ra: “Hạ Hầu Võ là người nội địa. Đại đa số bọn họ đến đảo Hồng Kông là vì kiếm tiền. Chúng ta có thể mời hắn đến làm huấn luyện viên, đến lúc đó, hắn muốn rời đi cũng không thể rời đi.”
Thẩm Đống giơ ngón tay cái lên nói: “Ngươi là muốn nấu gạo thành cơm sao, thông minh.”
Điều khiến hai người không ngờ đến là sau khi Hạ Hầu Vũ đánh bại Phong Vu Tu, hắn ta khiêu chiến Phong Vu Tu trong mặt mọi người.
“Thẩm tiên sinh, nghe nói ngài là đệ nhất cao thủ của đảo Hồng Kông. Hôm nay đã gặp nhau, hy vọng ngươi có thể chỉ điểm ta một chút.”
Mọi người đều náo động.
“Thẩm Đống là ai?”
“Trong giới công phu có một người như vậy sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận