Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 742: Thu Dương đón dâu (2)

Chiều hôm qua, Thu Đề đã mua hai căn nhà rộng hơn 150 mét vuông ở Hưng Long, sau đó không ngừng đến các trung tâm mua sắm lớn để mua đồ nội thất cùng đồ gia dụng, mãi cho đến hơn 10h tối mới xong công việc.
Khi Thẩm Đống đến Hưng Long, người nhà Thu gia cũng đã đến từ sớm, họ vô cùng ghen tị với ngôi nhà mới của Thu Dương.
Nhìn thấy Thẩm Đống, Thu Đề lập tức tiến lên kéo cánh tay của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Đống ca, khi nào xe của Thu Dương đến?"
Thẩm Đống nhìn lên đồng hồ đeo tay, nói: "Nửa giờ nữa. Sao vậy?"
Thu Đề nói: "Ta nghe nói người nhà Diệp gia phản đối tiểu Diệp gả tới nhà chúng ta."
Thẩm Đống lập tức hiểu ý của Thu Đề, nói: "Vì lẽ đó cô muốn dùng xe mới để giữ thể diện cho em trai."
Thu Đề gật gù, nói: "Không sai."
Thẩm Đống nói: "Chiếc xe dùng để đón dâu là chiếc Cadillac có giá trị hơn một triệu, mà chiếc xe cô mua xe chỉ có hơn 30 vạn. Nếu để cho Thu Dương lái chiếc xe đó đi để đón cô dâu, cô cảm thấy thích hợp không?"
Thu Đề vỗ trán một cái, nói: "Nhìn xem này, đầu óc của ta đúng là hồ đồ rồi."
Thẩm Đống cười nói: "Cô đây là người trong cuộc hồ đồ. Mười chiếc Cadillac, một ngôi nhà tốt nhất trong huyện có giá trị gần 20 vạn châu báu đồ trang sức, như thế đã đủ vinh quang nhất huyện này rồi. Chờ khi đón dâu về, cô đem tặng cho đôi tân hôn một chiếc ô tô, cũng khiến cả ở quận náo động. Người ta thường nói tốt quá hoá dở, đi quá xa chẳng những không phải chuyện tốt mà còn thu hút sự chú ý của quá nhiều người."
Thu Đề ừ một tiếng, nói: "Ngươi nói đúng."
Nửa giờ sau, Thu Dương lái chiếc Cadillac đến chỗ cô dâu.
Thẩm Đống cùng Thu Đề cũng đi theo ngay sau.
Thẩm Đống có thể trong trăm công ngàn việc mà rút chút thời gian tham gia hôn lễ của em trai mình, trong lòng Thu Đề vô cùng cảm động.
Phải biết vậy cũng là dính đến hơn một trăm tỷ RMB đàm phán, coi như Thẩm Đống không đến, Thu Đề cũng có thể lý giải.
Thẩm Đống có thể đến đây, đủ để giải thích vị trí của mình ở trong lòng hắn.
Chỉ trong vòng 20 phút, đoàn xe đã đến khu dân cư.
Trong ánh mắt bàng hoàng của quần chúng, đoàn xe chậm rãi đỗ ở lầu số tám.
"Trời ạ, nhiều Cadillac vậy."
Trong nhà gái, một người chừng hai mươi tuổi nhìn qua cửa sổ, sau khi nhìn thấy đoàn xe, không nhịn được kinh ngạc thốt lên.
Những người thân thích của Diệp gia cũng lần lượt nhìn qua cửa sổ, hướng xuống dưới nhìn xung quanh, chỉ thấy Thu Dương tay đang cầm một bó hoa hồng mặc trên người một bộ vest tây đi giày da, từ bên trong xe đứng dậy.
"Đại ca, ngươi không phải nói điều kiện gia đình Thu gia không tốt sao?" Diệp lão nhị hỏi.
Bố vợ của Thu Dương là Diệp Bỉnh Lâm cũng có chút bối rối, nói: "Ta với ông thông gia là bạn học cùng nhau thời phổ thông trung học cơ sở, bà thông gia là nội trợ, Thu Dương trước nay vẫn đi làm ở nhà máy. Với năng lực của bọn họ, theo lý thuyết căn bản không thể có được nhiều siêu xe đến đón dâu như vậy. Đừng nói bọn họ, kể cả là ta, cũng không tìm được, bởi vì cả huyện chúng ta đến một chiếc Cadillac cũng không có."
Một cô gái hỏi: "Đại bá, chiếc Cadillac này rất đắt sao?"
Diệp Bỉnh Lâm gật đầu, nói: "Vô cùng đắt. Khi ta đến Yến đô, đã từng hỏi giá, một chiếc Cadillac có giá trị 120 vạn."
Cô gái che miệng, kinh hô: "Này chẳng phải nói là, anh rể dùng xe 120 vạn tới đón chị họ hay sao?"
Diệp gia lão nhị bĩu môi, nói: "Chết cũng muốn giữ thể diện. Những chiếc xe này đi thuê khẳng định không phải một cái con số nhỏ, ta đoán chừng ít nhất phải ba ngàn trở lên."
"Ba ngàn?"
"Khá lắm, mắc như vậy cũng thuê.”
"Nếu như là ta, đánh chết cũng không thuê."
"Vừa nhìn đã biết hắn ta không sống vì bản thân mình rồi."
"Nếu tiểu Diệp theo hắn ta, sợ là phải nếm mùi đau khổ."
...
Nghe thấy người nhà họ Diệp lời nói, Diệp Bỉnh Lâm trên mặt có chút không vui.
Trước đây hắn ta cảm thấy tên tiểu tử Thu Dương này rất đáng tin, không ngờ giờ đây lại ham mộ hư vinh đến thế.
Ba ngàn, đủ để Thu Dương làm việc cả một năm.
Cô dâu Diệp Dân dù không biết đã có chuyện gì xảy ra với Thu Dương, nhưng thấy người nhà nói lão công của mình như vậy, Diệp Hân vẫn vô cùng căm tức.
Chỉ là ngày hôm nay là ngày đại hỉ của cô ấy, mọi người cũng đều là đến giúp cô một tay, Diệp Hân không vui nhưng cũng phải nhịn.
"Ầm ầm ầm."
Bên ngoài vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
Đoàn đón dâu Thu Dương đã đến.
"Lão bà, mở cửa giùm, ta tới đón dâu đây."
Giọng nói của Thu Dương truyền vào trong tai người nhà họ Diệp.
Em Diệp Hân là Diệp Thiến thông minh nhất, có quan hệ khá tốt với Thu Dương .
Để xua tan sự hiểu lầm của mọi người đối với Thu Dương, Diệp Thiến đi tới cửa, nói: "Dương ca, muốn đón cô dâu, ngươi phải trả lời ta mấy vấn đề."
Bạn cần đăng nhập để bình luận