Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 137: Thanh lý môn hộ (1)

Chương 137: Thanh lý môn hộ (1)
Vừa dứt lời, cánh cửa bên ngoài trực tiếp đóng lại.
Trong mắt Tịnh Khôn hiện lên một tia hoảng sợ, nói: "Ở đây có nhiều anh em Hồng Hưng như vậy, mười ba vị đường chủ cũng ở đây, ngươi muốn làm gì?"
Trần Hạo Nam nói: "Tịnh Khôn, ta hỏi ngươi, chuyện ở Ma Cao, ngươi đã hãm hại ta như thế nào?”
Tịnh Khôn tức giận nói: "Có cái rắm. Ta chưa bao giờ hãm hại ngươi."
"Ngươi có."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Bạo Long đứng dậy.
Tịnh Khôn ngơ ngác, chỉ vào Bạo Long, mắng: "Ngươi con mẹ nó uống nhầm thuốc à?"
Bạo Long nói: "Ngươi phái người thông báo chuyện Trần Hạo Nam đi Ma Cao cho Tang Cẩu. Hơn nữa, ngươi cho người đánh thuốc mê Trần Hạo Nam cùng người phụ nữ trong cuốn băng video kia, cho nên bọn họ mới làm ra loại chuyện đó."
Tịnh Khôn hét lớn: "Ngươi nói có là có nhỉ? Bằng chứng đâu?"
Bạo Long nói: "Người phụ nữ chịu trách nhiệm mớm thuốc tên là A Tang, là một tú bà.”
Tịnh Khôn trầm giọng nói: "Bạo Long, ngươi bị Trần Hạo Nam uy hiếp sao? Không sao cả. Chỉ cần nói cho ta và mọi người ở đây biết, ta có thể vì ngươi làm chủ.”
Trần Hạo Nam móc ra một chồng ảnh lớn từ trong túi, ném vào người Tịnh Khôn, tức giận nói: " Tịnh Khôn, nhìn xem đây là cái gì?"
Tịnh Khôn nhặt lên vài bức ảnh, nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức tái nhợt, hét lên: "Người nào làm ra những tấm ảnh giả này?"
Bạo Long mặt không cảm xúc nói: "Khôn ca, là do ta ở hiện trường chụp được."
Tịnh Khôn rốt cục sụp đổ, giận dữ nói: "Ngươi là ai?"
Bạo Long trầm mặc không nói.
Thập Tam Muội nhẹ giọng nói: “Thì ra Bạo Long từ đầu đến cuối là người của Tưởng Thiên Sinh.”
Thẩm Đống nói: "Không, hắn có lẽ mới được Tưởng Thiên Sinh chiếu cố gần đây, nếu không thì Tịnh Khôn đã sớm xong đời rồi."
Hàn Tân gật đầu nói: "Không sai."
Sơn Kê lấy ảnh phát cho mọi người.
Sau khi mọi người nhìn thấy, tất cả đều tràn đầy phẫn nộ.
Tịnh Khôn hoàn toàn hoảng sợ.
Hắn quay người tìm người của mình, liếc mắt đã thấy Thẩm Đống.
"A Đống, chúng ta là anh em tốt cùng nhau làm ăn, ngươi mau giúp ta giết tên khốn Trần Hạo Nam này."
Thẩm Đống lạnh lùng nói: “Khôn ca, tới đồng môn mà ngươi còn giết, bé gái ba bốn tuổi cũng không tha, muốn ta giúp ngươi thế nào?”
Tịnh Khôn nói: "Những bức ảnh này đều là giả."
Thẩm Đống nói: “Có phải là giả hay không thì trong lòng mọi người đều biết. Nói thật cho ngươi biết, hôm nay không chỉ là lễ truy điệu của Đại B mà còn là ngày Hồng Hưng chúng ra diệt trừ ngươi, cặn bã giang hồ. Trần Hạo Nam, bằng chứng xác thực, ngươi còn chờ cái gì?"
Trần Hạo Nam lấy một con dao bầu từ trong tay Sơn Kê, hét lên: "Tịnh Khôn, ta lấy mạng của ngươi.”
Nói xong, Trần Hạo Nam chém một nhát vào Tịnh Khôn.
Tịnh Khôn kinh hãi đến biến sắc, liên tục lăn lộn né tránh.
"Các ngươi còn ngây ngốc cái gì? Chém chết hắn cho ta."
Tịnh Khôn hét vào mặt cấp dưới của mình.
Thẩm Đống đứng dậy nói: “Nếu các ngươi dám giúp Tịnh Khôn, vậy thì đừng nghĩ tới việc ra khỏi đây.”
Thái tử phụ họa nói: “A Đống nói không sai”.
Cấp dưới của Tịnh Khôn sau khi nghe, lập tức lui xuống.
"Thẩm Đống, ngươi con mẹ nó ngu... a..."
Tịnh Khôn chưa kịp nói từ "ngốc", Trần Hạo Nam đã chém vào ngực hắn ta.
Tịnh Khôn che ngực và ngã xuống đất.
Trần Hạo Nam nói: "Tịnh Khôn, hãy đền mạng cho đại ca ta."
"Ahhhhhh"
Cùng với tiếng la hét thảm thiết không ngừng của Tịnh Khôn, Trần Hạo Nam chém lên người hắn một cách điên cuồng.
Trên thực tế, đến phát chém thứ mười hai, Tịnh Khôn đã không còn phát ra tiếng động.
Nhưng Trần Hạo Nam dường như đã phát điên, liên tục chém.
Thái tử nhận thấy có điều gì đó không đúng, nhanh chóng giật lấy con dao của Trần Hạo Nam.
"A Nam, Tịnh Khôn đã ngỏm rồi."
Trần Hạo Nam phục hồi tinh thần trở lại, nước mắt chảy dài trên má, quỳ phịch xuống trước di ảnh Đại B, hét lên: "Đại ca, ta đã báo thù cho ngươi."
Hàn Tân thở dài nói: "A Nam trọng tình trọng nghĩa, không tệ".
Mọi người đều gật đầu.
Tịnh Khôn, thủ lĩnh của Hồng Hưng, chết thảm dưới nhát chém của Trần Hạo Nam.
Trần Hạo Nam cũng trở nên nổi tiếng khắp giới giang hồ vì giết được Tịnh Khôn.
Buổi chiều hôm đó, Thẩm Đống phái Phong Vu Tu, Phi Cơ và tiểu Mã đi thu lại sáu con phố của Vượng Giác.
Thủ hạ của Tịnh Khôn không có bất kỳ chống đối nào.
Đêm đó, Tưởng Thiên Sinh vẫn luôn nấp ở hậu trường từ Hà Lan trở về.
Ngày hôm sau, Trần Diệu tổ chức đại hội dưới danh nghĩa Hồng Hưng Bạch Chỉ Phiến.
Trần Diệu: "Các vị, kể từ khi Tịnh Khôn trở thành thủ lĩnh Hồng Hưng chúng ta hơn hai tháng trước, toàn bộ xã đoàn đều bị hắn khiến cho bẩn thỉu xấu xa."
“Hắn ta không chỉ buôn bán ma túy, công khai vi phạm lệnh cấm mấy chục năm qua của Hồng Hưng mà còn giết cả nhà Đại B, có thể nói là nhân thần cộng phẫn.
“Một nước không thể thiếu vua một ngày, ta mạnh dạn mời Tưởng tiên sinh về lại phụ trách Hồng Hưng, không biết mọi người có ý kiến gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận