Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 660: Sát nhập bang phái (1)

Thẩm Đống sờ sờ đầu của thằng bé, nhìn về phía Át Bích đang chuẩn bị bỏ chạy, cất cao giọng nói: “Ngươi cứ yên tâm luận võ đi. Dù kết quả có ra sao thì ta hứa sẽ không động đến một sợi tóc của ngươi.”
“Ha ha ha.”
“Được.”
Át Bích cười một tiếng dài, ổn định tâm thần, dốc toàn lực chiến đấu với Hạ Hầu Vũ.
Hải Đường kinh ngạc nói: “Hai người kia đều thật là đáng sợ. Nếu như bọn họ muốn giết người thì chỉ sợ đến ngay cả tổng thống của Đăng Tháp quốc cũng chắc chắn phải chết.”
Thẩm Đống nói: “Trong phạm vi 10 mét, tổng thống của một quốc gia không biết công phu như Đăng Tháp quốc đúng là sẽ không tránh thoát được sự ám sát của bọn họ, nhưng mà bọn họ rất khó trốn thoát được khỏi sự phản công của các vệ sĩ. Cũng đành chấp nhận thôi, thế giới này là thế giới súng đạn, trong giới võ thuật có thể xuất hiện được hai cao thủ cảnh giới hóa kính đã là vô cùng may mắn rồi.”
“Ầm.”
“Ầm.”
Át Bích và Hạ Hầu Vũ đồng thời trúng một quyền của đối phương, nặng nề ngã xuống đất.
Thương thế của Hạ Hầu Vũ có vẻ nặng hơn Át Bích một chút, đã hôn mê bất tỉnh.
Át Bích phun ra một ngụm máu, chật vật đứng dậy.
Thẩm Đống thở dài, nói: “Công phu Hạ Hầu Vũ không hề thua kém ngươi, thua là thua về kinh nghiệm. Trước kia khi hắn luận võ với người khác thì không dám xuống tay nặng, trong vòng một năm gần đây mới thật sự thấy máu, nhưng lòng vẫn chưa đủ tàn nhẫn quyết đoán.”
Át Bích ho khan một tiếng, lại phun ra một ngụm máu, nói: “Ngươi đã thấy rõ bây giờ ta đang bị thương nặng. Ngươi định xử lý ta thế nào?”
Thẩm Đống nói: “Ta đã nói dù kết quả có ra sao thì cũng sẽ không động vào một sợi tóc của ngươi. A Kiệt, đưa Át Bích tiên sinh an toàn rời đi.”
Át Bích nhìn chằm chằm Thẩm Đống một lúc rồi nói: “Sau khi ta bình phục thương thế rồi thì sẽ rời khỏi Angel Wings và đến đảo Hồng Kông tìm ngươi.”
Thẩm Đống hỏi: “Ngươi tìm ta làm gì?”
Át Bích nói: “Luận võ.”
Thiên Dưỡng Sinh hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Không biết tự lượng sức mình.”
Sau khi Hạ Hầu Vũ đột phá cảnh giới hóa kính thì đã từng thử khiêu chiến Thẩm Đống.
Kết quả chỉ kiên trì được gần 1 phút rồi bị Thẩm Đống đánh bại một cách nhẹ nhàng.
Nếu không phải trong nửa phút đầu tiên Thẩm Đống chỉ phòng thủ mà không tấn công thì chỉ sợ ngay cả nửa phút mà Hạ Hầu Vũ cũng không thể kiên trì nổi.
Công phu của Át Bích chỉ cao hơn Hạ Hầu Vũ một chút, làm sao có tư cách trở thành đối thủ của Thẩm Đống được.
Thẩm Đống: “Cho dù ngươi có luyện thêm 10 năm nữa thì cũng không thể đánh thắng ta được đâu.”
Át Bích nói: “Nếu ta thua thì sẽ bái ngươi làm sư phụ.”
Thẩm Đống vui vẻ: “Vậy phải xem ta có đồng ý không rồi.”
Nói xong, Thẩm Đống liếc nhìn Lý Kiệt.
Lý Kiệt hiểu ý, tiến lên đỡ Át Bích rời đi.
Thẩm Đống nói: “Hải Đường, đưa phí an gia cho người thân của những vệ sĩ đã chết đi, đồng thời nâng cao tiền thưởng cho các vệ sĩ bên ngoài, tránh khiến cho bọn họ cảm thấy bất mãn.”
Át Bích đã giết không ít vệ sĩ của Hải Đường, bây giờ họ lại thấy Lý Kiệt đưa Át Bích đang bị thương nặng đi, đương nhiên trong lòng sẽ cảm thấy bất bình.
Trong tình huống như thế, chỉ có thể dùng tiền để thu phục bọn họ.
Hải Đường gật đầu nói: “Ta hiểu.”
Thẩm Đống trêu đùa nói: “Chờ khi A Kiệt trở về thì chúng ta đi ăn cơm. Hải tiểu thư, chẳng phải giờ là lúc ngươi nên thể hiện lễ nghĩa của mình với tư cách là một vị chủ nhà hay sao?”
Hải Đường cười nói: “Ta mang các ngươi đi ăn đồ ăn chính gốc Đài Loan.”
Thẩm Đống: “Được.”
Rượu say cơm no xong, Hải Đường dẫn mọi người đi dạo tham quan xung quanh thành phố Cao Hùng một vòng, lúc này với về nhà.
Có rất nhiều phòng cho khách bên trong trang viên, đủ cho Lý Kiệt và những người khác ở.
Còn về phần Thẩm Đống, đương nhiên là trực tiếp tiến vào khuê phòng của Hải Đường.
Tiểu biệt thắng tân hôn, huống chi hai người đã không gặp mặt nhau trong hơn bốn tháng qua.
Sau khi chiến đấu suốt ba tiếng đồng hồ, lúc này Hải Đường mới giơ cờ trắng đầu hàng.
Trên phương diện này thì cả ba người Lý Hân Hân, Thu Đề và Âu Vịnh Ân kết hợp lại mới so được với Hải Đường.
“Đống ca, ta không muốn làm bang chủ của bang Đông Hồ nữa.”
Gương mặt xinh đẹp của Hải Đường ửng đỏ, vừa nói vừa dùng ngón tay xoa nhẹ lên người Thẩm Đống.
Thẩm Đống hỏi: “Tìm được người nào phù hợp để tiếp quản chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận