Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 809: Gõ Thẩm Đống ? (1)

Lý Trạch Khải tức giận bất bình nói: “Đặt cọc 1.5 tỷ đô la Mỹ, 3.5 tỷ còn lại thì trả dần trong 20 năm sau, cái này có khác gì tặng không cơ chứ. Cha, chắc chắn Thẩm Đống đã có được bằng chứng Hồ Á Lệ giết Trịnh Đồng. Vậy nên hắn mới có thể chỉ bỏ ra vỏn vẹn 5 tỷ đô la Mỹ để thu mua lại phần lớn bất động sản của nhà họ Trịnh được.”
Lý Siêu Nhân ừ một tiếng, nói: “Sau đó thì sao?”
Lý Trạch Khải tức khắc nghẹn lời.
Lý Siêu Nhân: “Ngươi nhìn ra chuyện đó, mọi người đều nhìn ra chuyện đó, cảnh sát cũng nhìn ra chuyện đó. Nhưng mà sau đó thì sao? Ngươi có chứng cứ không? Đừng quên, người ta đã đưa 1.5 tỷ đô la Mỹ cho Hồ Á Lệ, còn đến Văn phòng Công chứng để tiến hành công chứng. Cho dù tương lai Hồ Á Lệ có đổi ý, nói Thẩm Đống ép bà ta ký hợp đồng thì luật sư của tập đoàn Đằng Phi cũng có một trăm cách để giúp Thẩm Đống thoát tội.”
Lý Trạch Khải oán giận nói: “Tên Thẩm Đống này quá âm hiểm.”
Lý Siêu Nhân: “Trong dự án thu mua này, cho dù Thẩm Đống dùng thủ đoạn hơi khó coi, nhưng cũng không thể không thừa nhận hắn vô cùng hiểu rõ luật pháp, hành động không thể chê vào đâu được, thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Mỗi lần nhìn thấy hắn, ta đều cảm thấy như mình đã già rồi.”
Lý Trạch Cử: “Lấy được nhiều bất động sản của nhà họ Trịnh như vậy, Công ty Bất động sản Đằng Phi của Thẩm Đống đã thật sự trở thành công ty số một trên đảo Hồng Kông. Có một đối thủ mạnh mẽ như vậy sẽ vô cùng bất lợi đối với tập đoàn Trường Kiếm chúng ta.”
Lý Trạch Khải thở phì phò, nói: “Đều do đám Ưng Tương lão đó. Nếu không phải vì bọn họ thì ở buổi đấu giá lần trước, Thẩm Đống cũng sẽ không có được mấy ngàn mẫu đất.”
Lý Siêu Nhân thở dài: “Nói về chuyện quá khứ thì có nghĩa lý gì chứ. Trọng điểm đầu tư tiếp theo của chúng ta sẽ là đại lục.”
Lý Trạch Cử do dự rồi nói: “Cha, chuyện cải cách phát triển đại lục thật sự có thể thành công sao?”
Lý Siêu Nhân trầm mặc một lúc rồi trả lời: “Khó nói lắm. Nhưng mà cho dù tương lai đại lục có thất bại đi chăng nữa, chúng ta cũng cần phải tiến hành đầu tư. Đừng quên, không đến mười năm nữa thì đảo Hồng Kông sẽ quay về đại lục, chúng ta cần thiết lập quan hệ tốt với Chính phủ đại lục.”
Lý Trạch Cử nói: “Cha, đàm phán giữa chúng ta và chính phủ Bằng Thành về việc xây dựng cảnh đã kết thúc. Một tuần sau là có thể ký hợp đồng.”
Lý Siêu Nhân hỏi: “Tập đoàn Đằng Phi có cản trở không?”
Lý Trạch Cử: “Bọn họ đi tìm chính phủ tỉnh Quảng, thậm chí còn đưa ra điều kiện ưu đãi hơn so với chúng ta. Nhưng mà chính phủ tỉnh Quảng không đồng ý với đơn của bọn họ với lý do là cảng của Bằng Thành không thể giao toàn bộ cho một xí nghiệp tư nhân quản lý được.”
Lý Siêu Nhân gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Xây dựng cảng là bước đi thăm dò của Lý Siêu Nhân, có thể thành công hay không còn phải xem hiệu quả và lợi ích như thế nào.
Ông ta và Thẩm Đống không giống nhau.
Thẩm Đống biết tương lai Hạ quốc sẽ ra sao, cho nên hắn không hề cố kỵ gì mà tiến hành đầu tư quy mô lớn.
Chẳng sợ trong mắt người ngoài, hành động đầu tư của hắn là cực kỳ phi lý.
Còn Lý Siêu Nhân thì phải thật cẩn thận để tránh tạo ra những tổn thất không thể khắc phục.
Chuyện Thẩm Đống lấy được mấy chục bất động sản của tập đoàn Trịnh thì cũng đã lọt vào tầm ngắm của cảnh sát.
Lý Hiền nhả ra một ngụm khói, nói với Lý Văn Bân: “Bân ca, xem ra Thẩm Đống đã có được bằng chứng cho thấy Trịnh Đồng bị sát hại.”
Lý Văn Bân gật đầu: “Người này vẫn lợi hại như vậy. Chỉ mới bốn ngày thôi mà hắn đã tìm được bằng chứng, lần này hắn kiếm lớn.”
Lý Hiền nhíu mày nói: “Thẩm Đống vậy là phạm tội.”
Lý Văn Bân thở dài: “Cho dù ngươi biết hắn cưỡng ép Hồ Á Lệ ký hợp đồng chuyển nhượng thì ngươi có thể làm gì? Hắn đã trả 1.5 tỷ đô la Mỹ, hơn nữa còn ra Văn phòng công chứng. Lần thu mua này của Thẩm Đống là hoàn toàn hợp pháp.”
Lý Hiền bất đắc dĩ nói: “Ngài nói đúng. Trong chuyện này, chúng ta mãi mãi không thể tìm được chứng cứ.”
Lý Văn Bân: “Ngươi nên cảm thấy may mắn đi. Hiện giờ Thẩm Đống đã cải tà quy chính, bắt đầu làm kinh doanh hợp pháp. Nếu hắn ta là lão đại của một xã đoàn buôn bán ma túy nào đó, thì với sự khôn khéo và cẩn thận của tên này, cảnh sát chúng ta sẽ vô cùng khó khăn nếu muốn bắt hắn.”
Lý Hiền gật đầu, đồng ý sâu sắc với lời nói này.
Lý Văn Bân nói: “Nhưng mà vẫn phải gõ một cú để tránh cho hắn đi nhầm đường.”
Lý Hiền kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Bân ca, tài sản của Thẩm Đống đã vượt qua tứ đại gia tộc, là đại gia số một trên đảo Hồng Kông không thể phủ nhận. Nếu ngài muốn gõ hắn thì tốt nhất là nên chú ý giọng điệu, tránh cho hai bên đều không xuống đài được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận