Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 634: Lần đầu tiên được phỏng vấn (1)

Hôm nay Nhạc Tuệ Trinh đã thay đổi phong cách trang điểm gợi cảm trước đây, mặc một bộ đồ công sở thanh lịch, không chỉ khoe ra vóc người duyên dáng mà còn tôn thêm vẻ đẹp trí tuệ của cô.
“Nhạc tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Thẩm Đống mỉm cười chào hỏi với Nhạc Tuệ Trinh.
Nhạc Tuệ Trinh nói: “Thẩm tiên sinh, đúng là chúng ta đã lâu không gặp. Nghe nói bây giờ ngài là người hô mưa gọi gió trên thương trường, ra ngoài đều có mười mấy vệ sĩ bảo vệ, tài sản có hàng chục tỷ, quả thật là ghê gớm mà.”
Gần đây, Nhạc Tuệ Trinh thường xuyên nghe được cái tên Thẩm Đống từ miệng cha cô là Nhạc Thường Hành, ông ấy khen hắn không dứt miệng.
Nhạc Thường Hành cũng là thành viên của Hiệp hội bất động sản đảo Hồng Kông, sau khi biết được con gái mình sắp phỏng vấn Thẩm Đống thì ông ấy đã nhờ cô giúp đỡ.
Mặc dù ngoài miệng Nhạc Tuệ Trinh đồng ý, nhưng mà trong lòng đã sớm quyết định phải cho Thẩm Đống một bài học nhỏ.
Thẩm Đống cười nói: “Do may mắn mà thôi.”
Rất nhanh, cuộc phỏng vấn đã bắt đầu.
Sau khi Nhạc Tuệ Trinh nói sơ qua về tình huống cơ bản của Thẩm Đống thì đi vào vấn đề chính: “Gần đây Thẩm tiên sinh đã trở thành danh nhân trên đảo Hồng Kông. Ta có tìm hiểu một chút, có khoảng 20 tờ báo và tạp chí lớn đều đăng bài về ngài lên trang nhất, chỉ là hầu hết những tin tức đó đều có vẻ tiêu cực. Không biết ngài nghĩ sao về điều này?”
Thẩm Đống thẳng thắn nói: “Ta không phải siêu sao minh tinh, cũng không phải là doanh nhân nổi tiếng gì, vì sao nhiều phương tiện truyền thông lại đột nhiên đổ xô đăng tin về ta? Rất rõ ràng là sau lưng bọn họ có người xúi giục, mục đích là bôi nhọ danh dự của ta.”
Nhạc Tuệ Trinh: “Báo chí viết là trước kia ngài từng là đại ca của Hồng Hưng, còn là đệ nhất cao thủ trên giang hồ, người chết trong tay ngài không một ngàn thì cũng tám trăm.”
Thẩm Đống cười ha ha, nói: “Sao có thể như thế được? Nếu đã giết nhiều người như thế thì chẳng phải ta đây đã trở thành kẻ giết người hàng loạt rồi sao? Chỉ sợ đã sớm bị ăn đạn của cảnh sát rồi? Nhưng mà lúc trước đúng là ta đã gia nhập vào Hồng Hưng.”
Nhạc Tuệ Trinh hỏi: “Mọi người đều biết Hồng Hưng là một trong những xã đoàn nổi tiếng nhất trên đảo Hồng Kông, vì sao ngài lại muốn gia nhập vào Hồng Hưng? Là vì muốn được uy phong sao?”
Thẩm Đống nói: “Đương nhiên không phải. Ta là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện Đồn Môn. Vì để kiếm sống mà ta muốn làm chút buôn bán nhỏ ở đầu đường xó chợ, kết quả thường xuyên bị đám côn đồ bắt nạt. Sau đó một người trong Hồng Hưng đã giúp đỡ ta, ta theo người đó gia nhập vào Hồng Hưng.”
Nhạc Tuệ Trinh: “Đây là câu chuyện về một người giết rồng cuối cùng lại hóa thành một con rồng độc ác (1) sao?”
(1) Đồ long giả cuối cùng lại trở thành ác long: Ám chỉ bóng tối phía sau những nhân vật chính nghĩa, khi nắm trong tay quyền lực rồi thì người chính nghĩa sẽ dần trở nên độc ác.
Thẩm Đống cảm giác được Nhạc Tuệ Trinh có vẻ muốn hỏi khó hắn, lắc đầu nói: “Ta chưa bao giờ ức hiếp những tiểu thương buôn bán nhỏ, cũng chưa từng bắt nạt bắt cứ một người dân bình thường nào trên đảo Hồng Kông. Nhưng thật ra ta đã từng đánh nhau nhiều lần với những tên côn đồ ở các xã đoàn khác.”
Nhạc Tuệ Trinh hỏi: “Ngài đắc tội với người ta?”
Thẩm Đống nói: “Tuần trước, ta đã tranh đoạt cảng tân Giới với tứ đại gia tộc và tập đoàn tài chính Ương Tương. Ta không tiếc bỏ ra cái giá hơn 5 tỷ đô la Mỹ để mua nó về. Chắc là trong số bọn họ có người thầm ghi hận ta trong lòng nên tìm đến một vài phương tiện truyền thông để bôi đen ta.”
Nhạc Tuệ Trinh kinh ngạc nói: “Ý của ngài là bọn họ đang đối phó ngài?”
Thẩm Đống nhún vai nói: “Ta chỉ nói người có khả năng nhất là bọn họ thôi. Chuyện này không có chứng cứ gì, mỗi người đều có suy đoán khác nhau.”
Nhạc Tuệ Trinh hỏi: “Chuyện hộp đêm Bích Hải là như thế nào? Có thật đó là nơi giao dịch mại dâm lớn nhất đảo Hồng Kông không?”
Thẩm Đống nói: “Ta đã trả lời rồi, chuyện của hộp đêm Bích Hải hoàn toàn là do người khác bôi nhọ.”
Nhạc Tuệ Trinh: “Vấn đề là có ba vũ công bị cảnh sát bắt đi đã thừa nhận các cô ấy bị ép làm.”
Thẩm Đống cười nói: “Ngươi nói không chính xác rồi, ba người kia nói người phụ trách của hộp đêm Bích Hải ép buộc bọn họ bán dâm. Ha ha, nghĩ lại thì thật là buồn cười, trước đó ta đã quyên góp 20 triệu đô la Hồng Kông cho quỹ từ thiệu của bạn gái ta, ngươi cảm thấy ta có cần tiền mà bọn họ kiếm không?”
Nhạc Tuệ Trinh sửng sốt nói: “Ngài có thể nói rõ hơn về chuyện quỹ từ thiện không?”
Thẩm Đống: “Mới nãy ta nói ta là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, không có ai hiểu rõ hoàn cảnh của những nơi đó hơn ta. Bạn gái ta vốn là một giáo viên, sau khi quen ta thì cô ấy đã thành lập một quỹ từ thiện nhi động. Lúc mới bắt đầu thì ta không có quá nhiều tiền, mỗi tháng chỉ có thể quyên góp 1 triệu, sau đó nâng lên thành 3 triệu, rồi 5 triệu, thậm chí hàng chục triệu. Bắt đầu từ tháng trước, ta đã nâng số tiền quyên góp lên 20 triệu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận