Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 432: Không tướng có thể dùng (2)

Không còn cách nào khác, Big D đích thân dẫn quân chuẩn bị tấn công địa bàn của hắn.
Lâm Hoài Nhạc không thể không đề phòng.
Tưởng Thiên Sinh sau khi nhận được tin tức, cau mày nói: "Thẩm Đống thực sự là quỷ quyệt, xem ra hắn đã liên lạc với Big D và Hông Văn trước khi rời khỏi Hồng Hưng."
Trần Diệu gật đầu nói: “Thẩm Đống trước giờ luôn bày mưu cẩn thận rồi mớihành động. Việc hắn chuẩn bị trước cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
Tưởng Thiên Sinh nói: "Big D đánh bại Lâm Hoài Nhạc là chuyện bình thường. Điều làm ta ngạc nhiên là bang Hào Mã và Hồng Thái. Chúng nó dám đánh Trung Nghĩa Tín vì Thẩm Đống, thực sự vượt quá dự liệu của ta."
Trần Diệu nói: "Thẩm Đống chắc chắn đã phải trả giá rất cao để mời được hai xã đoàn này. Tưởng tiên sinh, tình hình hiện tại không tốt cho chúng ta."
Tưởng Thiên Sinh xua tay nói: “Cho dù Liên Hạo Long và Lâm Hoài Nhạc không ra tay, nhưng với thực lực của Hồng Hưng và Đông Tinh chúng ta, vẫn có ưu thế rất lớn so với Thẩm Đống. Nhân tiện, chuyện gì đang xảy ra hộp đêm Bích Hải à?"
Trần Diệu cười khổ nói: “Thẩm Đống mời người của sở cảnh sát Tiêm Sa Chủy đến tuần tra ở đó. Ngoài ra, hắn còn mời công ty an ninh top 10 ở Hồng Kông chịu trách nhiệm về công tác an ninh của hộp đêm Bích Hải. Một khi chúng ta phái người đến gây rối, không chỉ đắc tội Sở cảnh sát Tiêm Sa Chủy mà còn gây bất mãn tới mười công ty an ninh hàng đầu. Những người đứng sau họ không phải là người bình thường. Tốt nhất chúng ta không nên đắc tội.”
Tưởng Thiên Sinh nhịn không được mắng một tiếng: "Thẩm Đống này nghĩ thật chu toàn."
Đúng lúc này, Trần Diệu đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
"Cái gì? A Nam bị thương? Chuyện gì xảy ra?"
Tưởng Thiên Sinh sắc mặt thay đổi lớn, trong mắt lộ ra sắc bén.
Trần Hạo Nam là đường chủ mà hắn coi trọng nhất hiện nay, cũng là nhân vật trong cuộc tấn công Thẩm Đống lần này.
Nếu Trần Hạo Nam bị thương, hắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Tiểu đệ Sào Bì của Trần Hạo Nam cho biết: "Chúng ta vừa ra khỏi quán bar đã bị một người đàn ông đi xe máy tấn công. Người đàn ông này đã bắn vào chân phải của Nam ca, sau đó nghêng ngang bỏ đi. Chúng ta phải che chở Nam ca đến bệnh viện. . ”
Trần Diệu hít một hơi thật sâu nói: "Hãy bảo vệ A Nam thật tốt, ta sẽ báo cáo chuyện này với Tưởng tiên sinh."
Cúp điện thoại sau, Tưởng Thiên Sinh trầm giọng nói: "Không cần phải nói, nhất định là Thẩm Đống đã làm chuyện tốt."
Trần Diệu nói: “Thái tử và A Nam đều bị thương, không thể tham gia chiến đấu, chỉ còn lại Đại Phi.”
Tưởng Thiên Sinh nhướng mày nói: “Lập tức báo cho Đại Phi, dặn dò hắn cẩn thận sát thủ.”
Vừa dứt lời thì tiểu đệ Đại Phi gọi điện tới.
Giống như Trần Hạo Nam, Đại Phi cũng bị ám hại, hắn bị người dùng súng bắn vào cánh tay, được đưa đến bệnh viện.
Tưởng Thiên Sinh tức giận chửi bới: "Tên khốn Thẩm Đống này dám dùng súng ở Hồng Kông, hắn không sợ cảnh sát gây rắc rối cho hắn sao?"
Trần Diệu thở dài nói: "Thẩm Đống có nhiều tiểu đệ như vậy, tùy tiện tìm một người vào tù, nhiều nhất hai năm là có thể ra ngoài. Tưởng tiên sinh, chúng ta gặp phiền toái lớn rồi. Ba vị chiến tướng Thái Tử, A Nam và Phi lần lượt bị thương, chúng ta hoàn toàn rơi vào tình cảnh lúng túng không có tướng quân.”
Tưởng Thiên Sinh trong đầu lướt qua những đường chủ còn lại, phát hiện ra rằng những người này đều là những kẻ lưỡng lự, không gắn bó chặt chẽ với một phe nào, một khi tình thế khẩn cấp, bọn họ sẽ chạy nhanh hơn thỏ.
Hồng Hưng trước đây có rất nhiều nhân tài, bây giờ lại không tìm không ra được một tiểu đệ có thể chiến đấu, điều này khiến Tưởng Thiên Sinh có chút bực bội trong lòng.
Suy nghĩ một lúc, Tưởng Thiên Sinh nói: “Để ba người Sinh Phiên, Đại Thiên Nhị, Hôi Cẩu dẫn theo tiểu đệ bọn hắn tấn công địa bàn của Thẩm Đống, ngươi nói cho bọn hắn biết, ai có thể lập công lớn, ta đảm bảo bọn họ sẽ là đại ca băng nhóm tiếp theo. "
Trần Diệu gật đầu nói: “Ta sẽ sắp xếp ngay.”
bùn nhão không thể trát tường (*): Từ này được sử dụng để miêu tả một tình huống hoặc một vấn đề mà không thể giải quyết hoặc cải thiện dù có cố gắng cũng không có kết quả, tương tự như việc cố gắng đặt bùn đất mục lên một bức tường nhưng không thành công vì nó không bám dính. Đây là một cách diễn đạt thông tục phổ biến trong tiếng Trung để miêu tả một tình huống vô vọng hoặc một vấn đề không thể khắc phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận