Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 465: Yêu cầu của bọn phú hào (1)

Tưởng Thiên Sinh ở trong điện thoại mắng chửi Tưởng Thiên Dưỡng.
Tưởng Thiên Dưỡng nhẹ giọng nói rằng: "Đại ca, chúng ta đều chung một mẹ, ngươi mắng ta chẳng khác nào tự chửi mình. Huống hồ ta còn chưa nói ngươi đây. Ngươi nói với ta Thẩm Đống không có vũ khí, kết quả là trong tay hắn ta có súng tiểu liên và lựu đạn, ta đã phải vất vả bồi dưỡng được đến hơn bốn mươi thuộc hạ đều bị đánh bại. Ngươi phải bồi thường tổn thất cho ta."
"Ta bồi cho ngươi cái rắm."
Tưởng Thiên Sinh nói: "Trợ lý cục cảnh sát Hồng Kông vừa mới gọi điện thoại tới cho ta, mắng ta một trận tàn nhẫn. Ngươi có biết hay không, một nữa phú hào giàu có ở Hồng Kông đã đến đồn cảnh sát, yêu cầu cảnh sát cho họ một câu trả lời hợp lý, đồng thời còn phải cấp cho bọn họ t ít nhất mười giấy phép được sử dụng súng, để bảo vệ an toàn của bọn họ."
Tưởng Thiên Dưỡng dùng ngữ khí lạnh lùng, nói rằng: "Việc này không có liên quan gì đến ta. Đại ca, Thẩm Đống không phải người bình thường, ta không giúp được ngươi. Chờ khi ngươi có thời gian, hoan nghênh ngươi đến Thái quốc, ta có thể cho ngươi thưởng thức vẻ đẹp của mỹ nữ ở Thái quốc."
Nói xong, Tưởng Thiên Dưỡng trực tiếp cúp điện thoại.
"Alo?"
"Alo?"—
"Tên khốn kiếp này."
Tưởng Thiên Sinh tức giận đến sắc mặt tái xanh, tàn nhẫn mà đem microphone cúp xuống.
Trần Diệu nói: "Tưởng tiên sinh, em trai của ngài cố ý làm như vậy."
Tưởng Thiên Sinh hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Năm đó hắn ta thất bại vẫn còn canh cánh trong lòng. Làm trò này, là muốn dùng sức mạnh của chính phủ Hồng Kông cùng đám phú hào kia để chèn ép ta."
Trần Diệu lo lắng nói rằng: "Tưởng tiên sinh,tình hình hiện tại vô cùng bất lợi đối với chúng ta, chúng ta nên làm gì?"
Tưởng Thiên Sinh hít sâu một hơi, nói: "Ta đi một chuyến đến đồn cảnh sát. Cho dù có xảy ra chuyện gì, ta nhất định phải tự mình giải quyết xong vụ này."
Lý tưởng thì rất đầy đặn, nhưng hiện thực thì héo hon.
Tưởng Thiên Sinh đến đồn cảnh sát Hồng Kông, người trợ lý cấp cao ở sở cảnh sát người mà trước đây có mối quan hệ khá tốt với hắn ta, giờ đây lại không cho hắn ta vào.
Cuối cùng sau khi đối phương bắt máy, đối phương chỉ nói một câu nói, sau đừng liên lạc với ta nữa.
Tưởng Thiên Sinh hoàn toàn biến sắc, lúc này mới ý thức được tình hình hiện tại của mình không ổn chút nào.
Một bên khác, cảnh sát trưởng Reo đang bị đám người nhà giàu cầm đầu là Lý Siêu Nhân bao vây.
Bọn họ nhất trí yêu cầu Reo phải cấp cho mình giấy phép sử dụng súng để bảo vệ an toàn cho bản thân.
Điều này làm cho Reo người sắp nghỉ hưu vào cuối năm khá bất lực, trong lòng thầm chửi mắng Tưởng Thiên Sinh.
Lý Siêu Nhân cũng là bị bọn phú hào ép buộc đi đến đó.
Tối ngày hôm qua xảy ra sự kiện khủng bố như vậy ông ta cũng có trách nhiệm vì đó là khu biệt thự do ông ta xây dựng và quản lý, lúc đó khẩu hiệu tuyên truyền là chỗ ở an toàn nhất Hồng Kông.
Kết quả ngược lại, trở thành khu biệt thự đầu tiên bị bọn khủng bố tấn công, làm cho Lý Siêu Nhân mất hết mặt mũi.
Vì để bù đắp lại sai lầm của chính mình, Lý Siêu Nhân chỉ có thể đảm nhiệm vị trí tiên phong đi đàm phán với Reo.
Đương nhiên, chuyện này với bản thân ông ta mà nói, cũng là một chuyện tốt.
Reo vẻ mặt như đi đưa đám, nói: "Lý Siêu Nhân, chuyện này quá lớn, ta thực sự không có cách nào quyết định."
Lý Siêu Nhân năm nay 52 tuổi, đeo kính,chỉ có vài sợi tóc trên cái đầu hói, sắc mặt không buồn không vui, khí chất rất lớn.
"Trưởng phòng Reo, cảnh sát Hồng Kông các ngươi sau khi biết tin phải mất hơn bốn mươi phút mới đến được hiện trường, còn chậm hơn đội an ninh của ta năm phút đồng hồ, ngài làm như vậy sao có thể làm cho chúng ta yên tâm là bọn ta được bảo vệ được an toàn?"
Mặc dù giọng nói của Lý Siêu Nhân rất bình tĩnh, thế nhưng đôi mắt dường như có thể nhìn thấy mọi thứ lại gây áp lực to lớn cho Reo.
Reo nói: "Ngày hôm qua chỉ là một tai nạn bất ngờ mà thôi."
Lý Siêu Nhân phản bác: "Một tai nạn bất ngờ cũng có thể giết chết chúng ta rồi."
Reo sử dụng bí quyết "câu kéo", nói: "Ta cần thời gian để nộp đơn lên cấp trên nữa."
Lý Siêu Nhân từng bước ép sát, gọn gàng dứt khoát nói rằng: “Cấp trên là ai? bộ trưởng an ninh, bộ trưởng tài chính hay là đặc khu trưởng Hồng Kông. Chỉ cần ngài nói ra một cái tên, chúng ta sẽ lập tức đi tìm hắn.
Reo không nói gì.
Hắn ta đã quên nhóm người này là những ông trùm thương mại trâu bò nhất Hồng Kông, có có năng lực gặp trực tiếp những quan chức cấp cao nhất Hồng Kông.
Nhìn thấy Reo lúng túng, Lý Siêu Nhân dịu giọng, nói: "Trưởng phòng Reo, chúng ta không muốn làm ngài khó xử. Như vậy đi, chúng ta có thể lùi một bước. Giấy phép sử dụng súng do cảnh sát cấp chỉ áp dụng ở nơi chúng ta sống. Nếu ở bên ngoài có thể mang theo tối đa hai vệ sĩ cầm súng, giá cả có thể thương lượng ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận