Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 896: Gặp phải bọn cướp (2(

Sau một tuần, cuối cùng cũng bắt được bọn chúng ở tỉnh Quảng.
Đáng tiếc là hai ngày trước đã có người mua lô đồ cổ đó và buôn lậu ra nước ngoài rồi.
Đỗ Vũ Tân tự mình đi tới trụ sở chính của tập đoàn Đằng Phi, đặc biệt xin lỗi với Thẩm Đống.
“Thẩm tiên sinh, thật sự vô cùng xin lỗi ngài, lô đồ cổ kia của ngài có thể đã bị vận chuyển ra nước ngoài rồi.”
“Cụ thể là ở đâu?”
”Không rõ lắm.”
“Ai tiếp quản? Chắc chỗ các ngươi có thể điều tra ra được chút manh mối chứ?”
Đỗ Vũ Tân lấy ra một tấm ảnh từ trong túi, nói: “Người tiếp quản là bọn họ.”
Thẩm Đống nhận lấy ảnh chụp, nhìn thoáng quan, chỉ thấy trong ảnh là một người đàn ông tóc dài tầm 30 tuổi, ánh mắt sắc lạnh.
“Hắn là ai?”
”Nghiêm Lãnh, làm việc tại Công ty tài chính Hill ở đảo Hồng Kông. Hiện giờ hắn là manh mối duy nhất của chúng ta, chỉ là ngoài tầm với, không có cách nào triển khai điều tra đối với hắn được. Đúng rồi, lúc trước không phải chúng ta nhờ ngài hỗ trợ tìm đầu 12 con giáp sao? Chúng ta nghi ngờ chuyện này cũng có dính líu tới Nghiêm Lãnh. Rất có thể sau lưng hắn có một tập đoàn tội phạm khổng lồ chuyên buôn đi bán lại đồ cổ của Hạ quốc.”
“Ta sẽ bảo người điều tra chi tiết về chuyện của Nghiêm Lãnh, hy vọng hai lô đồ cổ này đều còn ở đảo Hồng Kông.”
Tiễn Đỗ Vũ Tân xuống lầu, Thẩm Đống ngồi xe đi tới khách sạn Đằng Phi, gặp mặt Ivanov đến từ Bắc Tô.
Ngày hôm qua, Ivanov đã bàn giao lô súng ống đạn dược đầu tiên cho Thẩm Đống, bước đầu hoàn thành công trình kỳ công nhất tại cảng Diêm Điền ở Bằng Thành.
Ba con thuyền mà A Hoa mua cũng neo đậu tại đó hết, có các huynh đệ bảo an của công ty vệ sĩ Đằng Phi trông coi 24/24.
“Thẩm tiên sinh, hợp tác với ngài thật là vô cùng sảng khoái.”
Sau khi nhận tấm séc ngân hàng có giá trị 80 triệu đô la Mỹ mà Thẩm Đống đưa, Ivanov nhẹ nhàng búng búng nó một chút, vui vẻ nói.
Thẩm Đống nói: “Ta kinh doanh dựa trên cơ sở đôi bên cùng có lợi, hợp tác lâu dài. Ivanov tiên sinh, lô súng ống đạn dược thứ hai của ta khi nào thì được vận chuyển đến đây?”
Ivanov nhún vai nói: “Ba lô súng ống đạn dược, mỗi lô phải cách nhau nửa tháng mới vận chuyển một lần.”
Thẩm Đống: “Tạm thời ta còn chưa tìm ra nơi nào chứa được lô súng ống đạn dược thứ hai này, cho nên cần ngươi cho ta hai tháng chuẩn bị.”
Trước khi tới, hắn cũng đã thương lượng qua với Trần Huy, trước tiên là phải xây xong bến cảng, kho hàng, đường quốc lộ và các cơ sở khác trên hải đảo đã, sau đó mới tiếp nhận những lô súng ống đạn dược còn lại.
Còn vấn đề của lính đánh thuê Hùng Sư thì bọn họ chỉ cần dùng đến lô súng ống đạn dược đầu tiên là đủ rồi.
Ivanov cười nói: “Không thành vấn đề.”
Thẩm Đống hỏi: “Ivanov tiên sinh, việc đàm phán về tàu chiến, máy bay chiến đấu, máy bay ném bom, trực thăng và các loại vũ khí hạng nặng khác của quân đội Bắc Tô thực sự không thể được sao?"
Ivanov nhìn Thẩm Đống thật sâu, hỏi: “Thẩm tiên sinh, rốt cuộc thì ngài muốn làm gì?”
Thẩm Đống cười nói: “Không phải ta đã nói rồi sao? Ta muốn trang bị vũ trang để bảo vệ cho sản nghiệp của mình.”
Ivanov: “Nhưng ta lại cảm thấy có vẻ như ngài có mối quan hệ mật thiết với đại lục.”
Thẩm Đống: “Ta là người Hạ quốc, đại lục là cội nguồn của chúng ta.”
Ivanov nghiêm mặt nói: “Cho nên ngài mua những loại vũ khí hạng nặng đó cũng là vì cung cấp cho đại lục tiến hành nghiên cứu đúng không?”
Thẩm Đống xì một tiếng, bật cười và nói: “Ivanov tiên sinh, có phải ngài quá coi thường đại lục rồi không? Những chiến hạm và phi cơ cũ kỹ của các ngài chẳng mang lại tác dụng gì đối với đại lục cả. Trừ khi ngài chịu bán vũ khí tân tiến nhất cho ta, nếu không đại lục căn bản không có chút hứng thú nào.”
Ivanov sờ sờ cái mũi to của mình, nói: “Điều này cũng đúng. Thẩm tiên sinh, mặc dù ta là một người buôn bán vũ khí, nhưng mà đồng thời cũng là một người Bắc Tô. Ta tuyệt đối sẽ không làm việc gì bất lợi cho tổ quốc.”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Nếu ngay cả tổ quốc của mình cũng không quan tâm thì có khác gì súc sinh đâu. Ivanov tiên sinh, Hạ quốc có câu tục ngữ: Mua bán không thành còn nhân nghĩa. Nếu có một ngày nào đó quân đội Bắc Tô đồng ý bán những vũ khí ấy thì ta hy vọng ngài có thể liên lạc với ta trước. Ta có thể cho ngài 10% hoa hồng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận