Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 908: Giống nhau (1)

Củng Vĩ suy nghĩ một chút rồi nói: “Ông chủ, ta lo lắng đối phương yêu cầu kiểm hàng trước tiên rồi mới đưa tiền. Nếu như ta không đồng ý, sợ rằng đối phương sẽ hủy bỏ giao dịch.”
Phủ Quang gật gù nói: “Cái này cũng đúng, Vậy thì mang một số đồ cổ thật, thật giả lẫn lộn, lại là buổi tối nên nhất định có thể qua ải.”
Ngay cả bây giờ, không ai coi đồ cổ là đồ tốt.
Mười năm sau thay đổi, đừng nói là một xe lôi, có được một chiếc đã là phước lành của tổ tiên rồi.
Củng Vĩ nói: “Lão đại thật sáng suốt.”
Sau một tiếng, Phủ Quang dẫn theo ba chiếc xe tải lớn, đi đến nhà kho ở Thuyên Loan.
Sau khi chuyển một nghìn món đồ cổ Hạ quốc lên xe, Phủ Quang lại đến chợ mua chút hàng mỹ nghệ, thật giả lẫn lộn.
“Đống ca, chúng ta đã tìm được nhà kho của Phủ Quang.” Trương Hoan gọi điện thoại cho Thẩm Đống.
Thẩm Đống đang bàn chuyện bán khống thị trường chứng khoán Đông Doanh với Tống Tử Hào ở công ty đầu tư Đằng Phi, hắn vui mừng cao hứng nói: “Quá tốt rồi. Làm sao tìm được?”
Trương Hoan nói: “Mấy ngày gần đây, chúng ta vẫn giám sát bọn họ. Những gì ngài dự đoán hoàn toàn chính xác, Defoe Martin tìm đến Phủ Quang, hai người bọn họ chắc chắn đã đạt được thỏa thuận nào đ. Ngày hôm nay Phủ Quang dẫn người đến một nhà kho ở Thương Loan để lấy một số đồ cổ rồi cất vào trong xe.”
“Một phần đồ cổ?”
Trong lòng Thẩm Đống hơi động nói: “Lẽ nào Phủ Quang lại muốn chơi trắng đen sao?”
Trương Hoan nói: “Đống ca, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Đống trầm ngâm một lúc rồi nói: “Vào buổi tối, nghĩ cách lấy toàn bộ đồ cổ của Phủ Quang về. Chúng ta không có bất cứ liên quan gì đến tranh đấu giữa Phủ Quang và tập đoàn Hill.”
Trương Hoan nói: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Đống hỏi: “A Hào, ta nói đến đâu rồi?’
Tống Tử Hào nói: “Sau khi kiếm được tiền, chúng ta sẽ thu mua mục tiêu.”
“Đúng vậy.”
Thẩm Đống nói: “Không thể không thừa nhận, ngành điện tử Đông Doanh và công nghiệp mạch tích hợp là tốt nhất toàn thế giới. Nếu như lần này thị trường chứng khoán Đông Doanh thật sự lụi tàn, giá cổ phiếu của những sản nghiệp này chắc chắn sẽ giảm. Công việc của ngươi là đến Đông Doanh để nghiên cứu, tìm kiếm một số công ty đầu tư có giá trị. Khi đến thời điểm,chúng ta sẽ tập trung chèn ép giá cổ phiếu của những công ty này, sau đó tận dụng cơ hội để mua lại và chuyển giao tất cả kỹ thuật tương quan cùng với dây chuyền sản xuất có liên quan đến Bằng Thành.”
Hai năm qua, sở dĩ Thẩm Đống không tham gia vào hai ngành nghề sinh lời nhiều nhất này trong tương lai là để chờ ngày thị trường chứng khoán Đông Doanh lụi tàn.
Bởi vì đứng trên vai những người khổng lồ sẽ mất ít sức và đỡ rắc rối hơn với chuyện làm từ đầu.
Nếu thêm kỹ thuật Đông Doanh và thị trường Hạ quốc, nhất định là tổ hợp hoàn hảo nhất.
Đợi đến giai đoạn nhất định, Thẩm Đống sẽ mua lại công nghệ vượt thời đại này khỏi hệ thống, đến lúc đó công ty khoa học kỹ thuật Đằng Phi không muốn trở thành công ty mạnh nhất toàn cầu cũng khó.
Tống Tử Hào nói: “Đống ca, công ty game và công ty ô tô của Đông Doanh cũng rất mạnh.”
Thẩm Đống cười nói: “Công ty ô tô thì không cần, chúng ta có kỹ thuật Bắc Tô, chưa đến hai năm đã có thể sáng tạo ra xe con của chúng ta. Ngược lại công ty game cũng không tệ, đặc biệt là Nintendo, chỉ cần có cơ hội, có phải dùng nhiều tiền hơn nữa chúng ta cũng phải giành được.”
Tống Tử Hào gật gù nói: “Ta lập tức phái người đi điều tra.”
Thẩm Đống nói: “Haha, ta muốn mua đất trước, tranh thủ dùng thời gian nhanh nhất để xây dựng công ty khoa học kỹ thuật Đằng Phi của chúng ta.”
Tống Tử Hào lo lắng nói: “Hy vọng thị trường chứng khoán Đông Doanh thật sự giống như chúng ta dự đoán.”
Thẩm Đống cười haha nói: “A Hào, cho dù ngươi không tin tưởng ta, nhưng ngươi chắc chắn phải tin tưởng Đăng Tháp quốc. Bởi vì nó là quốc gia không biết xấu hổ nhất được thế giới công nhận.”
“Haha.”
Tống Tử Hào không nhịn được bật cười nói: “Đống ca, ta cảm thấy quốc gia không biết xấu hổ nhất là tiểu tử Đông Doanh.”
Thẩm Đống lắc đầu nói: “Đông Doanh có Đăng Tháp quốc trú quân, vốn không phải là một quốc gia độc lập, mà có tư cách là đối thủ của Hạ quốc chỉ có Đăng Tháp quốc.”
Tống Tử Hào nói: “Bắc Tô thì sao?”
Ánh mắt Thẩm Đống lóe lên tia sáng nói: “Kinh tế chính trị và văn hóa của Bắc Tô đều có vấn đề lớn, nhiều nhất ba năm, chỉ sợ trên thế giới này sẽ không còn Bắc Tô.”
Nói đến đây, trong lòng Thẩm Đống bắt đầu mưu tính.
Thị trường chứng khoán Đông Doanh tiếp tục suy giảm trong hơn 10 năm qua, đợt sụt giảm nghiêm trọng nhất là vào nửa đầu năm trước, sụt giảm khoảng 50%.
Bạn cần đăng nhập để bình luận