Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 549: Dạy Âu Vịnh Ân luyện súng (1)

Đường Bồi Quân sờ mũi, nói: "Tên này thật bất lịch sự. Có điều, tòa nhà tòa nhà văn phòng Ánh Dương này xây cũng không tệ, ta có thể đề nghị Đống ca đặt trụ sở tập đoàn Đằng Phi ở đây."
Nghĩ tới đây, Đường Bồi Quân gọi thẳng cho Thẩm Đống.

Thẩm Đống đang bị Âu Vịnh Ân quấn lấy kéo đến sân tập bắn bắn súng.
Ba ngày nữa cô sẽ tham gia cuộc thi bắn súng ở Hồng Kông.
Thời gian gần đây, hầu như ngày nào Âu Vịnh Ân cũng ngâm mình trong sân tập bắn.
Lúc trước bởi vì Thẩm Đống bận rộn đủ chuyện nên Âu Vịnh Ân không quấy rầy hắn.
Bây giờ đã xong việc rồi, cô lập tức tới "mời" Thẩm Đống tới đây.
Hai người vừa đi xuống lầu, vào trong xe, Thẩm Đống nhận được điện thoại của Đường Bồi Quân.
Nghe Đường Bồi Quân giới thiệu xong, Thẩm Đống nói: "Tòa nhà này thật sự tốt như như ngươi nói à? Sao ta không tin tưởng lắm?"
Đường Bồi Quân nói: "Đống ca, nếu ngơi không có việc gì thì có thể tự mình đến xem một chút, ta cảm thấy dường như nó được xây dựng cho tập đoàn Đằng Phi của chúng ta."
Thẩm Đống cười nói: "Được. Bây giờ ta sẽ qua xem. Nếu không tệ thì đừng cho thuê, chúng ta tự giữ lấy."
Cúp điện thoại, Âu Vịnh Ân bên cạnh thở dài, nói: "Ngươi đi làm việc đi, ta tự đi tập súng cúng được."
Thẩm Đống cười nói: "Không cần. Chúng ta đến xem òa nhà tòa nhà văn phòng Ánh Dương ở Tiêm Sa Chủy mà lão Đường nói một chút, sau đó mới đến câu lạc bộ bắn súng."
"Tòa nhà văn phòng Ánh Dương?"
Ánh mắt Âu Vịnh Ân sáng rực lên, nói: "Là toà nhà văn phòng Trịnh gia vừa mới xây xong đấy à?"
Thẩm Đống sửng sốt, nói: "Ngươi biết?"
Âu Vịnh Ân nói: "Đương nhiên. Ta đã sớm chú ý đến tòa nhà này, một tháng trước ta còn ghé qua xem, thật sự là rất tốt. Vấn đề duy nhất chính là tiền thuê quá đắt, nếu không, ta đã chuyển văn phòng luật sư đến đó rồi."
Thẩm Đống bất đắc dĩ nói: "Người phụ nữ của Thẩm Đống ta thuê một tòa nhà còn lo lắng về vấn đề tiền bạc. Ha ha, chuyện này nói ra chỉ sợ cũng không có ai tin."
Âu Vịnh Ân nói: "Xin chú ý thân phận của ngươi. Ngươi đã quên, ngươi chỉ là tình nhân mà Âu Vịnh Ân ta có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Nếu có một ngày ngươi khiến ta chán ghét, ta sẽ không chút do dự để ngươi cút đi."
Thẩm Đống hỏi: "Vậy bây giờ ta có làm ngươi chán ghét không?"
Âu Vịnh Ân suy nghĩ một chút, nói: "Tạm thời vẫn chưa. Có điều, ta cảm thấy sắp rồi."
Thẩm Đống nhướng mày, đột nhiên vươn năm ngón tay, nói: "Ngươi có thấy trong tay ta có gì không?"
Âu Vịnh Ân lắc đầu, nói: "Không có gì cả."
Thẩm Đống nói: "Sai, có một sợi dây chuyền đẹp."
Nói xong, Thẩm Đống vươn tay về phía trước, Âu Vịnh Ân sợ tới mức nhắm mắt lại.
Đến khi cô mở mắt ra, trong tay Thẩm Đống đã xuất hiện một sợ dây chuyền bạch kim, bên trên khảm khoảng hai mươi viên kim cương màu hồng phấn, cực kỳ xinh đẹp.
Đây là sợi dây chuyền kim cương Thẩm Đống lấy được dưới từ tầng hầm Aix, tuyệt đối có thể coi là có giá trị liên thành.
Âu Vịnh Ân chỉ nhìn thoáng qua, đã lập tức yêu thích, trong ánh mắt tràn đầy si mê, nói: "Đây là tặng cho ta à?"
Thẩm Đống nhướng mày, nói: "Đương nhiên không phải. Ta chỉ cho ngươi xem thôi."
Âu Vịnh Ân cắn môi, hung tợn nói: "Ngươi muốn chết đúng không?"
Thẩm Đống đắc ý nói: "Đúng vậy, ta rất muốn chết dưới tay ngươi. Đáng tiếc, ngươi không có bản lĩnh này. Không đúng, chính xác mà nói là ba người các ngươi cộng lại cũng không có bản lĩnh này."
Âu Vịnh Ân xì một tiếng, nói: "Đi chết đi. Ta ra lệnh cho ngươi, lập tức giao dây chuyền cho ta."
Thẩm Đống đưa sợi dây chuyền cho cô, nói: "Có đôi khi thật sự không hiểu nổi phụ nữ các ngươi. Không phải chỉ là mấy viên đá đẹp thôi sao? Hấp dẫn cỡ nào?"
"Ngươi thì biết cái gì?"
Âu Vịnh Ân lườm Thẩm Đống một cái, không thèm đấu võ mồm với hắn, cúi đầu nhìn sợi dây chuyền.
Thẩm Đống khởi động xe, hai người đi thẳng đến tòa văn phòng Ánh Dương.
Trên đường, Âu Vịnh Ân cẩn thận cất vòng cổ bỏ vào trong túi của mình, hỏi: "Hân Hân và Thu Đề có vòng cổ chưa?"
Thẩm Đống cười nói: "Yên tâm, các ngươi đều có."
Âu Vịnh Ân nói: "Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, vòng cổ này ngươi mua tốn bao nhiêu tiền?"
Thẩm Đống nhún vai: "Ta không có nghiên cứu gì về đá quý, cụ thể bao nhiêu tiền, ta cũng không biết, là người khác tặng."
"Làm sao có thể?"
Âu Vịnh Ân kinh hô: "Hai mươi viên kim cương màu hồng có độ tinh khiết cực cao tối thiểu giá trị ngàn vạn đô la Hồng Kông, thứ quý giá như vậy, ai sẽ tặng cho ngươi?"
Thẩm Đống sửng sốt, nói: "Mười triệu đô la Hồng Kông? Vịnh Ân, ngươi không đùa đấy chứ?"
Âu Vịnh Ân nói: "Đương nhiên. Ta rất chuyên nghiệp trong việc giám định và thưởng thức đá quý đấy."
Thẩm Đống nói: "Mẹ kiếp, tên Aix này đúng là ghê gớm."
Âu Vịnh Ân cảm thấy cái tên Aix hơi quen tai, một lát sau mới nhớ ra Aix không phải là muốn giết Thẩm Đống lúc ở New York à?
"Trang sức này là của Aix?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận