Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 399: Đe doạ Aix (1)

Chương 399: Đe doạ Aix (1)
Morris trầm mặc một lát rồi nói: “Được, ta chờ tin tức của ngươi.”
Ở bên kia, sau khi Aix về tới nhà thì thấy toàn bộ tài sản mà mình giấu trong tầng hầm ngầm và trong két sắt đều không còn nữa, cả người như phát điên.
320 triệu đô la Mỹ tiền mặt, đồ cổ và tranh vẽ thư pháp cùng với số trang sức có trị giá tổng cộng lên tới 700 triệu đô la, còn có 2,2 tỷ đô tiền tiết kiệm trong ngân hàng, đây gần như đã là tất cả tài sản của Aix.
Thành quả nỗ lực trong suốt hơn hai mươi năm giờ không cánh mà bay, bị người ta cướp sạch không còn lại gì, chuyện này nếu xảy ra trên người bất cứ ai thì cũng không chịu nổi.
Vào chín giờ sáng, Aix dẫn theo hơn mười mấy thuộc hạ của mình đi đến khách sạn Manhattan.
Thẩm Đống biết chắc hắn ta sẽ đến, nên đã yêu cầu khách sạn cho chuẩn bị trước một phòng khách.
Nhìn Thẩm Đống ngồi trên ghế, thuộc hạ trung thành của hắn đứng quanh, Aix trực tiếp móc súng ra, chĩa vào đầu Thẩm Đống và lạnh lùng hỏi: “Tiền của ta đâu?”
Những thuộc hạ của hắn ta cũng nhanh chóng rút súng ra.
Thẩm Đống liếc mắt nhìn quanh một vòng, đột nhiên bỡn cợt nói: “Ta cứ tưởng rằng câu hỏi đầu tiên của ngươi là hỏi về ba đứa con của mình chứ, không ngờ tới là lại hỏi tiền. Xem ra Hải Đăng quốc và đảo Hồng Kông có văn hóa khác nhau nhỉ.”
Aix nói: “Ta muốn cả tiền và con.”
Thẩm Đống nói: “Trên đời này làm gì có chuyện ngon ăn như vậy.”
Aix lạnh lùng đáp: “Nếu ngươi không đưa thì đừng trách ta ra tay ác độc.”
Thẩm Đống chỉ vào bốn góc phòng khách và nói: “Cho nên ta đã có chuẩn bị trước rồi, cả tầng này đã được lắp đặt bom. Chỉ cần ta chết, các ngươi cũng phải chôn theo ta thôi. Đúng rồi, bom mà ta dùng chính là lấy từ tầng hầm ngầm nhà ngươi đấy, không biết hiệu quả ra sao nhỉ?”
Ánh mắt của Aix lóe lên, nói: “Mẹ nó ngươi đang dọa ta à?”
Thẩm Đống đáp: “Ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi thôi.”
Aix nhìn chằm chằm vào Thẩm Đống một lúc rồi vẫy tay, tất cả mười mấy tên vệ sĩ của hắn đều cất súng đi.
Aix ngồi xuống đối diện Thẩm Đống và nói: “Ta đã xem thường ngươi.”
Thẩm Đống cười đáp: “Vốn dĩ giữa hai bên chúng ta không oán không thù. Nếu không phải Tưởng Thiên Sinh mời ngươi đến giết ta thì ta cũng không ra tay với ngươi.”
Aix nói: “Ta biết ngươi tìm Morris hợp tác là vì mượn đao giết người. Chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công. Vì cái chết của Robert nên bây giờ ta và Morris đã là cục diện không chết không ngừng.”
Thẩm Đống nói: “Ta đã nghe Morris tiên sinh nói qua về chuyện của Robert. Trao đổi con tin, Robert thì đã chết mà Clarke lại không sao. Nếu là ta, ta cũng không chấp nhận nổi sự việc này. Huống hồ gì Robert còn là con trai duy nhất của hắn ta.”
Aix nói: “Phu nhân của ta nói các ngươi chỉ có năm người. Ta rất muốn biết cách ngươi đã làm cách nào mà đem những thứ kia dọn hết lên xe được?”
Thẩm Đống nhún vai và cười đáp: “Đây là bí mật, không thể nói cho ngươi biết.”
Aix lại nói: “Chính phủ của Hải Đăng quốc tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi mang tiền mặt, những món đồ cổ, danh họa thư pháp và trang sức châu báu cùng với số đạn dược súng ống đó về đảo Hồng Kông đâu. Thứ duy nhất có thể mang đi được chỉ có thể là những tấm séc ngân hàng có giá trị mấy trăm triệu đô la Mỹ kia thôi. Ta có thể tặng cho ngươi mấy tấm séc của ngân hàng Thụy Sĩ và ngân hàng Hoa Kỳ. Nhưng còn những thứ khác thì hy vọng ngươi có thể trả lại cho ta.”
Thẩm Đống nói: “ Đúng là ta không mang hết đi được, nhưng ta có thể tiêu hủy.”
Vẻ mặt Aix biến đổi, nói: “Ngươi làm thế chính là hại người mà mình cũng chẳng được lợi gì.”
Thẩm Đống nói: “Chuyện như đả thương địch tám trăm tự hại bản thân một ngàn, ta đều đã làm rồi, càng đừng nói gì đến chuyện hại người mà mình cũng chẳng được lợi.”
Aix nhíu mày: “Nói điều kiện của ngươi đi. Rốt cuộc thì ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng trả đồ vật lại cho ta?”
Trên mặt Thẩm Đống hiện lên một nụ cười rạng rỡ, nói: “Mâu thuẫn giữa chúng ta là do Tưởng Thiên Sinh gây nên, vậy thì cũng phải do Tưởng Thiên Sinh kết thúc. Bây giờ ta muốn ngươi gọi điện thoại cho hắn ta, nói là ta đã bị ngươi giết. Ta sẽ dùng máy ghi âm để ghi lại cuộc nói chuyện của hai người các ngươi.”
Aix bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Hóa ra mục tiêu của ngươi là Tưởng.”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Đối với New York, ta chỉ là một người khách qua đường, tuần sau sẽ trở về. Còn đảo Hồng Kông thì không giống thế, nơi đó là nhà của ta.”
Aix cầm lấy điện thoại do thuộc hạ đưa tới, nói: “Bây giờ ta sẽ gọi điện thoại cho Tưởng.”
Thẩm Đống đáp: “Vậy cảm ơn.”
Rất nhanh, Thiên Dưỡng Sinh mang một cái máy ghi âm đến.
Aix tìm ra số điện thoại của Tưởng Thiên Sinh trong danh bạ, gọi điện cho hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận