Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 874: Nhà họ Thu khiếp sợ

Đi vào ghế lô số một, Lý Hân Hân sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người.
“Dì, tiểu Diệp, các ngươi muốn uống rượu vang đỏ không?” Lý Hân Hân cười hỏi.
Thu mẫu liên tục xua tay nói : “Ta uống nước sôi nguội là được rồi.”
Nhìn thấy Thu mẫu có chút dè dặt, Lý Hân Hân cười nói: “Dì à, chúng ta đều là vãn bối của dì và Thu thúc mà, dì đừng quá mức căng thẳng.”
Thu mẫu ngại ngùng nói: “Lý tiểu thư, không sợ cô chê cười, đây là lần đầu tiên ta ra khỏi huyện thành, cũng là lần đầu tiên ăn cơm trong một khách sạn sang trọng như vậy. Cho nên còn chưa thích ứng được.”
Lý Hân Hân: “Mấy ngày nay để Thu Đề dẫn dì và chú đi chơi một chút, rất nhanh là thích ứng được thôi.”
Thu Đề: “Hân tỷ, mẹ ta không biết uống rượu vang đỏ, nhưng mà có thể uống được chút rượu trắng.”
“Ha ha ha.”
Thẩm Đống cười to một tiếng, giơ ngón cái đối với Thu mẫu, nói: “Dì à, dì thật biết nhìn hàng. Mấy thứ vớ vẩn như rượu vang đỏ này sao có thể uống ngon bằng rượu Mao Đài của chúng ta được.”
Lý Hân Hân đánh nhẹ vào vai Thẩm Đống, bất mãn nói: “Trưởng bối đang ở đây, ngươi ăn nói cho lịch sự một chút được không?”
Thẩm Đống khui một chai rượu Mao Đài ra và nói: “Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Ta rót rượu Mao Đài, ngươi rót rượu vang đỏ, chúng ta phân công hợp tác.”
Lý Hân Hân nhìn thấy Thẩm Đống đang có ý muốn khuấy động không khí thì cười nói: “Được rồi. Đợi chút, nhìn xem các ngươi uống rượu Mao Đài nhanh say, hay là chúng ta uống rượu vang đỏ nhanh say hơn.”
Thẩm Đống: “Ngươi làm vậy là không công bằng, sao có thể so sánh rượu trắng với rượu vang đỏ được. Muốn so sánh thì cũng phải dựa theo tỉ lệ 1:3. Thu Dương, ngươi nói xem có đúng không?”
Thu Dương sờ sờ mũi nói: “Tỷ phu, ta cũng muốn uống rượu vang đỏ.”
“Ha ha ha ha.”
Mọi người đều bật cười.
Thẩm Đống lắc đầu nói: “Tiểu tử ngươi thật là không biết thưởng thức. Chú, dì, ba người chúng ta uống Mao Đài đi, mặc kệ bọn họ thích làm gì thì làm.”
Sau lời trêu đùa của Thẩm Đống, rõ ràng người nhà họ Thu đã thoải mái hơn rất nhiều.
Thu Đề nhìn Thẩm Đống với ánh mắt cảm kích.
Rượu qua ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị, Thu phụ và Thu Dương dần nói nhiều lên.
Thu phụ không ngừng cảm ơn Thẩm Đống, nói nếu không phải nhờ hắn thì nhà họ Thu cũng không có được những ngày tháng tốt đẹp như bây giờ.
Cơm nước xong, Thẩm Đống và Thu Đề mang theo cả nhà họ Thu đến căn biệt thự ở Central kia.
Năm người nhà họ Thu đã bao giờ thấy được ngôi nhà vừa to vừa đẹp như vậy, giống như bà ngoại Lưu đi dạo hoa viên (1), không ngừng trầm trồ.
(1)刘姥姥逛花园: Một phân cảnh trong tác phẩm “Hồng Lâu Mộng.” Ẩn dụ cho một người chưa từng được thấy thế giới bên ngoài rộng lớn và có nhiều điều mới lạ ra sao.
Thu Dương nói: “Tỷ phu, trong thời gian này, nhà chúng ta sẽ ở trong căn biệt thự này sao?”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Đúng ra mà nói thì nên để chú dì ở lại trong nhà chính. Nhưng mà trong nhà có nhiều phụ nữ nên cũng không tiện, đành phải ủy khuất chú dì vậy.”
Thu phụ vội vàng xua tay nói: “Nếu ở đây mà còn ủy khuất nữa thì nơi mà chúng ta ở trước đây chẳng phải còn không bằng ổ chó sao.”
Thu mẫu đánh Thu phụ một cái, tức giận nói: “Ăn nói kiểu gì thế.”
Thu phụ cười ha ha: “Lời nói hơi thô nhưng đúng là vậy mà.”
Thẩm Đống nói: “Thu thúc hài lòng thì tốt rồi. Đi tàu xe mệt nhọc, chúng ta không làm phiền mọi người nghỉ ngơi nữa. 9 giờ sáng mai, chúng ta sẽ đưa lão thái thái đến bệnh viện làm kiểm tra. Nếu ở đây không chữa được thì đi đến Đăng Tháp quốc. Nói tóm lại, mục tiêu của chúng ta là phải giúp cho lão thái thái có thể đứng lên lần nữa.”
Lão thái thái nói: “Tiểu Thẩm, chân này của ta có thể chữa được thì chữa, không chữa được thì thôi bỏ đi, không cần chi nhiều tiền lãng phí.”
Thẩm Đống chỉ vào Thu Đề và nói: “Bà nội, cháu gái này của ngài nghèo lắm, chỉ có mỗi tiền thôi, ngài nên cho cô ấy một cơ hội để tiêu tiền chứ.”
“Phì.”
”Ha ha ha.”
Mọi người nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười.
Thu Đề đánh nhẹ hắn một cái, nhưng trong ánh mắt tràn đầy cảm kích.
Thẩm Đống hỏi: “Thu Đề, đêm nay ngươi trở về với ta hay là ở lại nơi này?”
Thu Đề suy nghĩ rồi đáp: “Ta ở lại đi. Ta cần dạy bọn họ sử dụng một vài món đồ gia dụng chạy bằng điện.”
Thẩm Đống: “Được, vậy ta đi trước đây.”
“Từ từ, ta có lời này muốn nói với ngươi.”
Thẩm Đống kéo Thẩm Đống ra khỏi biệt thự, nói: “Ngươi bảo ta trở về muộn một ngày, có phải là do nhà chúng ta bị phần tử khủng bố tấn công không?”
Thẩm Đống gật đầu: “Ta sợ ngươi lo lắng về chuyện này nên không nói cho ngươi biết. Hiện giờ đã xử lý xong rồi, rạng sáng nay, cảnh sát đã hạ gục hết toàn bộ đám phần tử khủng bố đó. Trong khoảng thời gian ngắn, hẳn là bọn họ sẽ không gây rắc rối cho chúng ta nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận