Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 648: Giết người phóng hỏa

Khâu Đức Phong bưng ly cà phê lên, nhấp một ngụm và nói: “Việc kinh doanh của ta xảy ra vấn đề, ta cần khoản vay 500 triệu đô la Hồng Kông không lãi suất, thời gian là 2 năm.”
Thẩm Đống suy nghĩ rồi nói: “Khâu tổng, ta cho ngài vay 200 triệu trong số 500 triệu đó, ta chi ra 300 triệu nữa, ngài thấy thế nào?”
Khâu Đức Phong suy nghĩ một lúc lâu rồi mới vươn tay ra nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Trên mặt Thẩm Đống lộ ra nụ cười rạng rỡ, bắt tay với Khâu Đức Phong, nói: “Hợp tác vui vẻ.”ebooktruyenfull.vip - ebook truyện dịch giá rẻ
10 giờ đêm hôm đó, Thẩm Đống và Khâu Đức Phong ký kết hợp đồng chuyển nhượng cổ phần và hợp đồng cho vay không lãi suất.
Quỹ tài chính của đài truyền hình Châu Á được thêm vào 300 triệu đô la Hồng Kông của Thẩm Đống, coi như là tạm thời giải quyết được những nhu cầu cấp bách của đài.
Thẩm Đống nắm giữa 25% cổ phần, trở thành cổ đông lớn thứ hai của đài truyền hình Châu Á, đạt được mong muốn sở hữu được một trong những kênh truyền thông quan trọng nhất đảo Hồng Kông.
Vào lúc 2 giờ sáng, một bóng đen xuất hiện trước cổng xưởng may quần áo của Thẩm Đống ở quận Hoàng Đại Tiên.
Nếu Thẩm Đống ở đây thì chắc chắn có thể nhận ra bóng đen này chính là A Tích, người đã mất tích sau cái chết của Vương Bảo.
A Tích đội mũ trùm đầu lên, bước chân nhẹ nhàng, dễ dàng leo qua bức tường cao ba mét như một con mèo. Hắn ta lặng lẽ không một tiếng động đi vào xưởng may.
Có hai đội bảo vệ tuần tra trong xưởng may quần áo suốt 24/24.
Trong xưởng, đèn bật sáng trưng, có không ít công nhân vì muốn kiếm được nhiều tiền hơn nên đang tăng ca làm thêm giờ, tập trung may quần áo.
A Tích tránh né được sự kiểm tra của bảo vệ, đi đến kho hàng nơi cất sản phẩm.
Nơi này chứa ít nhất 30 vạn bộ quần áo, hai ngày nữa sẽ được vận chuyển đến đại lục để tiêu thụ.
A Tích lấy bật lửa ra từ trong túi, bắt đầu châm lửa lên quần áo ở hơn mười chỗ khác nhau.
“Ai đó?”
”Mẹ kiếp, sao ngươi dám phóng hỏa.”
Có vẻ như cảm nhận được ánh lửa, hai nhân viên bảo vệ đi vào kho hàng, quát lớn và lao về phía A Tích.
“Muốn chết.”
Với một nhát dao lóe lên, cổ của hai nhân viên bảo vệ kia đã bị cắt đứt, máu tươi phun ra tung tóe.
A Tích không liếc mắt nhìn một cái, chạy ra khỏi kho hàng.
Quần áo là thứ dễ cháy nhất.
Không đến ba phút, ngọn lửa đã bùng lên dữ dội.
“Mau dập lửa!”
“Mẹ nó, kho hàng cháy rồi.”
Tất cả các nhân viên bảo vệ trong nhà xưởng và những công nhân khác vội vàng lao đến dập lửa.
Nhân lúc mọi người đang tập trung ở kho hàng để dập lửa, A Tích đi đến nhà xưởng.
Sau khi lấy ra hai thùng xăng từ trong đoàn xe, A Tích tạt chỗ xăng đó khắp nơi rồi ném bật lửa vào.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao nhà xưởng cũng cháy?”
“Mẹ kiếp, chắc chắn có người cố ý phóng hỏa.”
“Có hai nhân viên bảo vệ là Tiểu Triệu và Tiểu Trương nằm gục dưới đất. Nhưng mà lửa cháy quá lớn nên chúng ta không thể đi vào được.”

Cho dù mọi người đang cố gắng hết sức để chữa cháy, nhưng vẫn không thể ngăn chặn được ngọn lửa đang lan rộng.
Một tiếng sau, khi Thẩm Đống đến xưởng may thì lính cứu hỏa đang dập lửa.
Hai nhà xưởng và một kho hàng đã bị thiêu rụi.
Thẩm Đống cau mày, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Người quản lý Chu Đồng mím môi nói: “Ông chủ, ta nghĩ là có người cố ý phóng hỏa.”
“Phóng hỏa?”
Sắc mặt Thẩm Đống biến đổi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Chu Đồng, hỏi: “Có chứng cứ gì không?”
Chu Đồng căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, dưới ánh mắt sắc bén của Thẩm Đống, hắn ta cảm nhận được một áp lực to lớn.
“Ông chủ, ta đã hỏi kỹ càng chi tiết rồi, là chỗ kho hàng bị cháy trước. Lúc mà các nhân viên bảo vệ và công nhân vội chạy qua đó dập lửa thì chỗ bên nhà xưởng lại cháy. Công nhân làm ở nhà xưởng kia đều là nữ nên không có ai hút thuốc. Mà cho dù có dùng bật lửa hút thuốc thì cũng không thể gây ra cháy lớn như thế chỉ trong vòng năm phút được.”
Thẩm Đống gật đầu bảo: “Nói tiếp đi.”
Chu Đồng: “Lúc dập lửa thì nhân viên bảo vệ nói thấy Tiểu Triệu và Tiểu Trương nằm trong kho hàng, không ai nhúc nhích. Lửa lớn như vậy, chỉ cần còn thở thì ai cũng phải thở dốc chứ không thể không có cảm giác gì được. Lời giải thích duy nhất là bọn họ đã bị người ta giết chết.”
Thẩm Đống hỏi: “Có mang thi thể ra được không?”
Chu Đồng nói với vẻ mặt chua xót: “Không được.”
Thẩm Đống: “Còn gì nữa không?”
Chu Đồng: “Ngoài ra còn phát hiện thiếu hai thùng xăng lớn trong đoàn xe. Ta nghĩ rất có thể là hai thùng xăng này đã bị kẻ phóng hỏa tạt vào nhà xưởng. Nếu không thì cũng không còn cách nào khác để giải thích cho vụ hỏa hoạn lần này.”
Thẩm Đống vỗ vỗ vào bả vai Chu Đồng, nói: “Suy đoán của ngươi rất hợp lý, vấn đề duy nhất là chúng ta không có chứng cứ. Camera có quay chụp được kẻ phóng hỏa không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận