Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 498: Thủ đoạn của Đại D (2)

Lông mày Đại D nhíu lại, nói: "Lý đại nhân nói đúng lắm, ngày mai ta sẽ đi tìm Thẩm Đống. Vừa để cảm ơn cứu mạng, vừa để học hỏi hắn cách làm ăn."
Lý Văn Bân không nói gì.
Cái tên này rõ ràng là đang nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Thẩm Đống ở trước mặt Tưởng Thiên Dưỡng cùng Lâm Hoài Nhạc.
Có người bạn bụng dạ khó lường như này, Thẩm Đống cũng thật là xui xẻo.
Sau khi ba người đi ra khỏi đồn cảnh sát, Đại D đắc ý nói: "Tưởng tiên sinh, ta có một tin tức tốt muốn nói cho ngài, những người mà ngài phái đi Ma Cao đã được Tam Liên bang chăm sóc đặc biệt, hơn một nửa đã bị giết. Còn có Đại Nha Câu cũng bị thương nặng nề, địa bàn mất đi không ít. Trận chiến đầu tiên do ngài làm thủ lĩnh đúng là có khởi đầu tồi tệ."
Tưởng Thiên Dưỡng vẻ mặt âm trầm, nói: "Đại D, không nên quá kiêu ngạo, chúng ta sau này còn dài lắm."
Đại D gật đầu, nói: "Yên tâm, Đại D ta tạo hóa đã có phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ sống lâu hơn ngài cùng A Nhạc."
Tưởng Thiên Dưỡng nói: "Vậy thì chờ xem."
Trên đường trở về, Tưởng Thiên Dưỡng lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho Thẩm Đống .
"Xin chào, ta là Thẩm Đống, vị nào đang gọi vậy?"
"Ta là Tưởng Thiên Dưỡng."
"Há, hóa ra là Tưởng tiên sinh. Muộn như vậy rồi, có chuyện gì không?"
"Ta mới từ đồn cảnh sát đi ra. A Đống, ta cần một lời giải thích."
"Giải thích cái gì?"
"Vấn đề Đại D bí mật về Hồng Kông."
Thẩm Đống ngáp một cái, nói: "Hắn ta thật sự trở về sao? Được rồi, ta chỉ là nói chơi với hắn mà thôi, không ngờ tên này lại làm thật."
Tưởng Thiên Dưỡng hỏi tới: "Ngươi nói cái gì?"
Thẩm Đống nói: "Cái tên này ở trước mặt ta ba hoa khoác lác, nói cái gì mà chính mình đã liên thủ với Tam Liên bang ăn được không ít địa bàn của Đại Nha Câu. Ta nghe có chút tức giận, liền nói với Đại D, nếu như ta là kẻ thù của hắn ta, nhất định sẽ thừa dịp hắn ta ở Ma Cao, đánh lén địa bàn của hắn ta ở Hồng Kông, sau đó phái người mai phục ở Ma Cao. Chỉ cần hắn ta dám trở về, ta sẽ giết chết hắn ta ngay lập tức."
Tưởng Thiên Dưỡng nhíu mày lên, nói: "Ngươi có biết vì lời nói này của ngươi mà Hồng Hưng chúng ta chịu bao nhiêu tổn thất hay không?"
Thẩm Đống giả vờ kinh ngạc hỏi: "Có ý gì? Tưởng tiên sinh, Không lẽ ngài thực sự làm như vậy hay sao? Cmn, ta chỉ là muốn đả kích Đại D, nói bậy tùy ý thôi."
Nghe thấy Thẩm Đống giả vờ ngây ngốc, Tưởng Thiên Dưỡng biết mình không thể moi được gì từ trong miệng của hắn, liền nói rằng: "Không sao, làm phiền rồi."
"Chờ đã."
Thẩm Đống nói: "Tưởng tiên sinh, ta cũng có một chuyện muốn hỏi ngài. Đại Thiên Nhị đã chuyển lời của ta đến ngài rồi chứ?"
Tưởng Thiên Dưỡng lập tức hiểu ý của Thẩm Đống, nói: "Đại Nha Câu quả thực là người của ta phái đến để thăm dò ngươi."
Thẩm Đống ồ một tiếng, nói: "Ta biết rồi, hẹn gặp lại."
Cúp điện thoại, vẻ mặt của Tưởng Thiên Dưỡng âm trầm, như muốn chảy ra nước.
Lời cuối cùng của Thẩm Đống nói vậy, hiển nhiên muốn cho Tưởng Thiên Dưỡng biết, hắn làm vậy là muốn trả thù.
Một bên khác, Thẩm Đống cũng có chút căm tức.
Khi Tưởng Thiên Dưỡng gọi cho hắn để hỏi tội, chắc chắn đã biết hắn đứng sau lưng Đại D.
Có lẽ là do tên Đại D khốn kiếp này ở trong đồn cảnh sát thả rắm loạn xạ.
Còn về phần là vô tình hay cố tình, Thẩm Đống cảm thấy khả năng sau rất lớn.
Dù sao, Đại D đang phải đối mặt với hai kẻ địch lớn, cho nên hắn ta lên để giảm bớt áp lực, cũng rất bình thường.
Nếu đổi lại là hắn, cũng sẽ làm như thế.
Điện thoại của Tưởng Thiên Dưỡng , đã đánh thức Lý Hân Hân.
"Lão công, không có chuyện gì chứ?" Lý Hân Hân mở đôi mắt mơ hồ hỏi.
Thẩm Đống bỏ điện thoại di động xuống, cười nói: "Không có chuyện gì. Ngủ đi."
Vừa tắt đèn, Thẩm Đống chưa kịp chợp mắt, điện thoại lại vang lên.
Thẩm Đống vỗ vỗ bả vai Lý Hân Hân, nói: "Ngủ ngon, ta ra ngoài nghe."
Lý Hân Hân ừ một tiếng.
Thẩm Đống cầm điện thoại di động, đi đến phòng khách.
"Xin chào, là ai?"
"Ha ha ha, A Đống, ta là Đại D."
"Tưởng Thiên Dưỡng vừa mới gọi điện thoại đến cho ta, bây giờ lại đến ngươi gọi, các ngươi định không cho ta ngủ ngon hay sao."
"A Đống, ta cho ngươi biết, trận chiến ngày hôm nay quả thực rất thú vị. Ngươi đi ngoài cùng ta uống một lý."
"Uống cái rắm. Ta cmn cũng đang muốn tìm ngươi đây."
"Làm sao?"
"Tại sao Tưởng Thiên Dưỡng lại gọi điện thoại cho ta, lẽ nào ngươi không đoán ra được?"
"A Đống, ngươi không nên hiểu lầm. Hắn cùng Lâm Hoài Nhạc đều quá thông minh. Ta xin thề ta không nói gì, bọn họ đã đoán được là ngươi."
"Không sao, này xem như là cho bọn Tưởng Thiên Dưỡng một bài học. Ma Cao tiến triển thuận lợi chứ?"
"Ta đang muốn nói với ngươi đây, vô cùng suôn sẻ. Chúng ta đoạt được hơn mười sòng bạc của Đại Nha Câu, Tam Liên bang cũng đã giết không ít người của Hồng Hưng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận