Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 889: Ném vào trong biển cho cá ăn

Mặc dù Thẩm Đống không hiểu cách chơi bài, nhưng hắn có một đôi mắt vô cùng sắc bén, chút trò vặt của Kokushou Masahito sao có thể qua mặt được hắn.
Lúc này, sắc mặt Kokushou Masahito trắng bệch.
Hắn bò dậy, trực tiếp quỳ trên mặt đất, vừa dậy đầu vừa xin tha, nói: “Thẩm tiên sinh, ta sai rồi, cầu ngài tha cho ta lần này đi.”
Thẩm Đống lạnh nhạt nói: “Giang hồ có luật lệ của giang hồ, sòng bạc cũng có quy định của sòng bạc, ta không cứu được ngươi.”
Kokushou Masahito nuốt một ngụm nước bọt, cầu xin về phía Nara Igawa: “Igawa tiên sinh, cứu mạng. Ta đều làm theo ý tứ của ngài mà, ngài không thể bỏ mặc ta được.”
Mọi người nghe thế thì đều nhìn về phía Nara Igawa với ánh mắt nghiền ngẫm.
Nara Igawa giận tím mặt nói: “Ăn nói bậy bạ.”
“Dám bôi nhọ Igawa tiên sinh, muốn chết.”
Theo một giọng nói lạnh lùng vang lên, mọi người cảm thấy hoa mắt một cái, một bóng người lóe lên như chớp chạy ra ngoài, vung một đao đâm vào ngực Kokushou Masahito.
“A.”
Kokushou Masahito kêu lên thảm thiết một tiếng, che ngực chậm rãi ngã gục xuống đất.
“Giết người diệt khẩu.”
Trong đầu mọi người đều đồng thời hiện lên bốn chữ này.
Người giết Kokushou Masahito là người thanh niên vẫn luôn đứng ở bên cạnh Nara Igawa.
Vóc dáng của hắn không cao, cũng chỉ tầm 1m65, có khí chất như ánh mặt trời và ánh mắt trong sáng, nhìn giống như một chú mèo con đáng yêu vô hại.
Ai cũng không ngờ được rằng sau khi mèo con tấn công, lại có thể nháy mắt biến thành một con hổ hung ác.
Nhìn động tác giết người mới nãy của hắn, vô cùng nhanh gọn và tàn nhẫn, trông cực kỳ thành thạo, hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm vậy.
Nhìn thanh niên đang rút dao găm ra từ trong ngực Kokushou Masahito, Hồng Nam không nhịn được mà hít sâu một hơi, nói: “Thật đúng là thủ đoạn tàn nhẫn.”
Lý A Tề nhỏ giọng hỏi: “A Tích, ngươi so với hắn thì thế nào?”
A Tích trả lời: “Cũng sàn sàn ngang sức nhau.”
Thẩm Đống đã sớm để ý tới người thanh niên đứng bên cạnh Nara Igawa này.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đối phương, Thẩm Đống liền cảm nhận được sát khí dày đặc ẩn sâu trong đôi mắt của hắn.
Mặc dù mới nãy hắn ra tay rất nhanh, nhưng nếu Thẩm Đống muốn cứu Kokushou Masahito thì không phải chuyện khó khăn gì.
Chỉ là cảm thấy không cần thiết mà thôi.
Đổng Hán nhìn Nara Igawa một lúc, phất phất tay với thuộc hạ.
Hai người đàn ông mặc tây trang đi đến, nâng thi thể của Kokushou Masahito đi, có lẽ chút nữa hắn sẽ bị ném xác xuống biển cho cá mập ăn.
Lý A Tề hỏi: "Igawa tiên sinh, vị huynh đệ này là ai? Ra tay giết người cũng thật là lưu loát.”
Nara Igawa cười nói: "Hắn tên là Nakayama Tetsu, là cận vệ của ta. Hắn đã đi theo ta được hai năm. Mới nãy hắn nhìn thấy tên khốn kiếp Kokushou Masahito đó dám bôi nhọ ta nên không nhịn được mà ra tay giết hắn. Mong mọi người không cần để ý.”
Cái con khỉ khô!
Trong lòng Lý A Tề thầm mắng, ngoài miệng lại nói: "Dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng được thắng trong trận đánh cược hôm nay rồi. Igawa tiên sinh, hẳn là các ngươi sẽ giữ đúng lời hứa phải không?”
Nara Igawa nói: "Đương nhiên là phải tuân thủ rồi. Hiện giờ ta sẽ sai người thả bọn họ ra.”
Trần Hạo Nam nói: "Vậy cảm ơn ngươi.”
Đổng Hán cười nói: "Trận đánh cược đã kết thúc, tiếp theo chính là luận võ. Thẩm tiên sinh, Igawa tiên sinh, ta muốn mời một vài vị đại gia đến quan sát, không biết ý hai vị thế nào?”
Mẹ nó, lão già này vẫn âm hiểm như vậy.
Trong lòng Hà Hồng Thịnh thầm mắng.
Vốn dĩ chuyện ước hẹn luận võ giữa Thẩm Đống và Nara Igawa, chỉ cần mọi người không nhắc đến là có thể để yên cho nó trôi vào quá khứ.
Hiện giờ Đổng Hán muốn mở rộng trận luận võ như thế, rõ ràng là muốn khiến cho Thẩm Đống và Nara Igawa trở thành kẻ thù.
Đối với những người như bọn họ mà nói, tiền không quan trọng, thứ quan trọng là thể diện.
Tiền mất đi có thể kiếm lại được, nhưng thể diện đã mất rồi thì rất khó có thể tìm về.
"Ta thấy hay là nên thôi đi.”
Hà Hồng Thịnh mỉm cười nói: “Ta nhớ rõ trong một bộ phim điện ảnh quốc gia có một câu thoại, nói rằng trên đời này không có công phu bất bại, chỉ có người bất bại. Công phu Hạ quốc cũng được, công phu Đông Doanh cũng thế. Quan trọng là người luyện võ có thể đem công phu luyện đến cảnh giới cao thâm nhất hay không…”
"Hà tiên sinh…”
Thẩm Đống trực tiếp ngắt ngang lời nói của Hà Hồng Thịnh, nói: "Ngài không phải người trong giới võ thuật, cho nên có thể không biết nhiều về mối quan hệ giữa công phu Hạ quốc và công phu Đông Doanh. Karate cũng được, những trường phái võ thuật khác ở Đông Doanh cũng thế, nền tảng cơ bản nhất đều xuất phát từ công phu của Hạ quốc. Danh phận thầy trò cao thấp này cần phải phân cho rõ ràng.”
"Lúc trước Hiệp hội Karate Đông Doanh không nghe lời, bị nhóm sư phụ của võ đường võ thuật truyền thống Đằng Phi chúng ta dạy dỗ một trận, xem như đã an phận một thời gian.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận