Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 492: Thẩm Đống truy hỏi

Đại Nha Câu nói: “Vậy ta cảm ơn.”
Nhìn thấy Tiểu Mã Ca muốn dẫn Đại Nha Câu đi, Đại D hô lên: “...”
Thẩm Đống quay người nhìn về phía Đại D, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như dao, thản nhiên nói: “Vị tiên sinh này, ta đã báo cảnh sát rồi. Nhiều lắm là mười phút nữa cảnh sát sẽ đến đây. Nếu như ngài tiếp tục cố tình gây chuyện, vậy cũng đừng trách chúng ta không khách sáo.”
Đại D chỉ vào Thẩm Đống nói: “A Đống, ngươi định đối nghịch với ta đến cùng sao?”
Thẩm Đống nói: ‘Hộp đêm Bích Hải là nơi vui chơi, không phải là nơi để đánh nhau. Ai dám động thủ ở đây, không chỉ gây phiền phức cho ta mà còn gây phiền phức cho cả cảnh sát. Vị tiên sinh này, hy vọng ngài không hiểu lầm.”
Đại D tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt, nói: “Được, ngươi được. Chúng ta đi.”
Thẩm Đống nói: “Không tiễn.”
Sau khi Đại D dẫn người rời đi, Thẩm Đống nhìn những khách hàng đang xem náo nhiệt, cao giọng nói: “Thưa các quý ông quý bà, các vị tiên tinh, ta xin nhắc lại một lần nữa, hộp đêm Bích Hải chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho khách hàng, bất kể là ai, chỉ cần đi vào Bích Hải, chúng ta đều bảo vệ an toàn của người đó. Bây giờ đã giải quyết mọi chuyện xong, mời mọi người tiếp tục chơi.”
Đối với quá trình xử lý ở hộp đêm Bích Hải, những khách hàng này cảm thấy rất tốt, lập tức quay vào trong hộp đêm.
Đi vào phòng làm việc của mình, Thẩm Đống lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Đại D.
Liên tục gọi ba cuộc, Đại D mới nhận điện thoại.
“Thẩm Đống, con mẹ nó ngươi xong chưa?"
Giọng của Đại D truyền đến,
Thẩm Đống lạnh lùng nói: “Chưa xong đâu. Đại D, ngươi có ý gì? Mỗi tháng ta trả cho ngươi hai trăm vạn đô la Hồng Kông phí bảo vệ, vậy mà ngươi lại dẫn người đến hộp đêm của ta để giết người. Xem, ngươi có chủ tâm muốn cho hộp đêm Bích Hải của chúng ta đóng cửa sao?”
Đại D tức giận nói: “Ta đã chờ Đại Nha Câu đi ra khỏi hộp đêm mới đi giết hắn, không ngờ Hồng Hưng sẽ xuất hiện, cứu được Đại Nha Câu. Hắn chạy một mạch, ta vẫn luôn đuổi theo, thấy sắp đuổi kịp, kết quả bảo an của ngươi lại xuất hiện. Ngươi có biết không, nếu như không có bọn họ, bây giờ Đại Nha Câu đã bị giết chết.”
Thẩm Đống mắng: “Chết ở cửa hộp đêm Bích Hải của chúng ta với chết ở bên trong có gì khác nhau? Người ta đến hộp đêm chơi, vừa đi ra ngoài đã bị người khác chém chết, vất vả lắm mới có thể chạy đến cửa Bích Hải, bảo vệ của chúng ta còn không quan tâm sao. Chuyện này truyền ra ngoài, sau này còn ai dám đếm Bích Hải để chơi? Còn có, ngươi có nghĩ đến Đại Thiên Nhị của hồng Hưng tại sao lại xuất hiện đột ngột hay không, ho nữa lại cứu được Đại Nha Câu đúng lúc? Ngươi không cảm thấy rất trùng hợp sao?”
Đại D trầm mặc một lúc rồi nói: “Ý của ngươi là Hồng Hưng luôn luôn theo dõi Đại Nha Câu sao?”
Thẩm Đống nói: “Đơn giản như vậy sao? Ngươi có thể dùng não chó của mình suy nghĩ kỹ một chút được không?"
Đại D tức giận nói: “Ngươi đừng có chơi đố trước mặt ta, có chuyện gì nói thẳng ra đi.”
Thẩm Đống hít sâu một hơi nói: “Bây giờ ta nghi ngờ Hồng Hưng muốn thông qua chuyện này tiến hành hợp tác với Đại Nha Câu, một lần nữa trở lại giới cờ bạc Hào Giang.”
Đại D cau mày nói: “Có khả năng. Lần này ta và băng đảng Tam Liên hợp tác làm chuyện này. Đại Nha Câu trở lại Hào Giang, nhất định sẽ báo thù, chuyện này sẽ cho Hồng Hưng cơ hội. Mẹ kiếp, còn không phải là tại ngươi? Chỉ cần giết chết Đại Nha Câu thì mọi chuyện đều xong sao.”
Thẩm Đống cười lạnh nói: “Cho dù ta không ra mặt, ngươi cho rằng Hồng Hưng sẽ để ngươi giết hắn sao? Người của bọn họ đã mai phục trên đường cách đó không xa từ lâu rồi. Nếu ta mặc kệ, chỉ cần ba phút bọn họ đã có thể đi đến hiện trường. Đến lúc đó, kết quả ngươi vẫn như vậy, nhưng hộp đêm Bích Hải của ta phải đóng cửa, Đại Thiên Nhị không thể chạy đi đâu, tại sao lại chạy đến chỗ này của ta hết lần này đến lần khác?”
Đại D nói: “Hắn ta muốn gây chia rẽ chúng ta, đúng không?”
Thẩm Đống nói: “Có thể nghĩ ra như vậy, ngươi cũng không tính là quá ngốc.”
Đại D hừ một tiếng nói: “Ta vẫn luôn thông minh.”
Thẩm Đống nói: “Tình hình ở Hào Giang sẽ bị xáo trộn, các ngươi cẩn thận một chút.”
Sau khi giải quyết hiểu lầm giữa mình và Đại D, Thẩm Đống đi đến phòng của Đại Nha Câu.
Lúc này, bác sĩ đã giúp Đại Nha Câu xử lý tốt vết chém.
Đại Thiên Nhị ngồi trên ghế sô pha, dường như đang bảo vệ hắn ta.
Nhìn thấy Thẩm Đống, Đại Nha Câu đứng dậy nói: “Thẩm tiên sinh, cảm ơn ân cứu mạng của ngài.”
“Doãn tiên sinh, không cần phải khách sáo. Cho dù không có ta ngài cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Ta nói đúng không. Đại Thiên Nhị.”
Đại Thiên Nhị nói: “Đống ca, ta không hiểu ý của ngươi cho lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận