Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 746: Kí hiệp ước (1)

Những này sợi vải trên thị trường ở Hạ quốc có thể là sản phẩm bị đào thải, nhưng ở các quốc gia Đông Nam Á lại rất dễ bán, giá cả cũng không cao lắm.
Lô vải của Diệp gia so với lô vải của ba xưởng sản xuất kia không bằng một con số lẻ, có thể đồng thời bán cùng một chuyến, có điều là Thẩm Đống chưa muốn nói mà thôi.
Thu Dương cao hứng hỏi: "Anh rể, thật sự có thể không? Sẽ không mang đến phiền phức cho ngươi chứ?"
Thẩm Đống nói: "Số vải của ba xưởng dệt lớn kia có giá trị 200-300 triệu, số sợi vải đó của các ngươi không là cái gì. Nghe chị của ngươi nói, ngươi đã đồng ý đến xưởng dệt Đằng Phi làm việc, đúng không?"
Thu Dương gật đầu, nói: "Vâng. Anh rể, ngươi có đồng ý không?"
Thẩm Đống nói: "Đương nhiên. Đối với một cái xưởng dệt mà nói, chất lượng là quan trọng nhất. Sau khi ngươi đến đói, ta sẽ để ngươi phụ trách việc kiểm tra chất lượng sợi vải. Chỉ cần phát hiện có vấn đề, ngươi phải lập tức báo cáo về công ty trang phục cho Jimmy. Công ty thời trang Đằng Phi chính là muốn trở thành một công ty sản xuất trang phục lớn nhất ở Hạ quốc, đây chính là mấu chốt của vấn đề, tiền cũng có thể không cần kiếm nhiều, nhưng tuyệt đối không thể để xuất hiện vấn đề về chất lượng."
Thu Dương nói: "Anh rể, ngươi yên tâm, ta sẽ cố hết sức giúp ngươi làm việc."
Thẩm Đống nói: "Tiểu Diệp, Thu Đề muốn cho ngươi đi đến công ty thời trang Đằng Phi làm việc cho bộ phận tài chính, ngươi có ý kiến gì không?"
Diệp Hân nhìn Thu Dương một ánh mắt, mím mím miệng, nói: "Ta muốn đến xưởng dệt Đằng Phi."
Thẩm Đống ha ha cười nói: "Ta cảm thấy cũng nên như vậy. Các ngươi mới vừa kết hôn, mỗi người làm việc một nơi, thực sự là không thích hợp. Như vậy, ngươi đến phòng tài vụ của xưởng dệt Đằng Phi, giúp ta quản lý phòng tài chính. Nhớ kỹ, không thể được tiết lộ với bất cứ ai về quan hệ giữa chúng ta, không thì sẽ có những kẻ làm chuyện xấu biết sẽ nghĩ cách đề phòng hai người."
Diệp Hân cùng Thu Dương cùng kêu lên: "Đã rõ."
Thẩm Đống tiếp tục nói: "Còn có một việc, các ngươi cũng phải giúp ta xử lý tốt. Sau khi tới Yến Đô, ta sẽ cho các ngươi một cái biệt thự để ở. Diện tích khoảng 1000 mét vuông, các ngươi có thể dẫn theo cha mẹ đến ở cùng. Chờ khi nào có tiền, thích thì mua nhà khác."
Thu Dương vội vàng nói: "Anh rể, ngài đã giúp chúng ta quá nhiều rồi, chúng ta không thể ở nhà của ngài được."
Diệp Hân phụ họa nói: "Đúng vậy, anh rể, ngài làm như thế, sẽ làm chúng ta thấy rất xấu hổ."
Thẩm Đống vung tay, nói: "Nghe ta nói hết lời. Ta ở Yến Đô có tổng cộng 16 cái biệt thự, mỗi tuần đều phải thuê người dọn dẹp một lần. Còn nữa, các ngươi phải hỏi thăm giúp cho ta xem ở đường số hai, số ba, số bốn, còn có người nào muốn bán nhà hay không. Chỉ cần diện tích năm trăm mét vuông trở lên, quyền tài sản rõ ràng, các ngươi hãy gọi điện thoại cho Thu Đề. Đến lúc đó, Thu Đề sẽ xử lý các vấn đề mua bán liên quan."
16 căn tứ hợp viện cổ hay sao?
Nghe thấy Thẩm Đống nói như vậy, đôi bạn trẻ nhất thời không biết nên nói cái gì mới là tốt.
Thu Dương tò mò hỏi: "Anh rể, ngài mua nhiều đất như vậy để làm gì?"
Thẩm Đống cười nói: "Ngoại trừ việc đó là sở thích của ta, việc thu mua tứ hợp viện sau này sẽ đem lại giá trị lớn. Nếu như hiện tại không mua, sau đó sợ là có muốn mua cũng không mua được. Ta khuyên các ngươi, có thể theo làm ta như thế này, mua càng nhiều tứ hợp viện thì sau này sẽ càng có giá trị."
Thu Dương sờ mũi, nói: "Chờ sau khi chúng ta có tiền đã rồi mới nói đi. Anh rể, ngài yên tâm, chúng ta gặp giúp ngài coi trọng những tứ hợp viện này."
Đúng lúc này, Thu Đề đi tới, nói: "Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?"
Thẩm Đống kể lại mọi chuyện, nói: "Có Thu Dương cùng tiểu Diệp ở đây, chuyện của ta ở Yến đô, xem như có thể hoàn toàn yên tâm rồi."
Thu Đề mỉm cười nói: "Vậy ngươi nên cho họ tiền lương thật nhiều vào."
Thẩm Đống nhún vai, nói: "Vấn đề tiền lương, vẫn là cô đến phụ trách đi. Thu Dương, tiểu Diệp, lát nữa chúng ta sẽ về Yến đô, đến chính quyền thành phố để ký hợp đồng, còn có rất nhiều chi tiết nhỏ nữa cần giải quyết. Bữa tiệc cưới tối hôm nay , khả năng là ta không cách nào để tham gia, mong hai ngươi thứ lỗi."
Thu Dương nói: "Anh rể, ngài bận việc. Còn cả một trăm tỷ hạng mục đầu tư khác nữa tiệc cưới của chúng ta thực sự là không đáng để nhắc tới."
Thẩm Đống lắc đầu một cái, nói: "Thu Dương, nhớ kỹ lời của ta, người thân chính là của cải quý giá nhất trên đời này. Tiền không còn có thể kiếm lại, người thân mà không còn, thì cái gì cũng sẽ không còn."
Thu Dương gật đầu lia lịa, nói: "Ta nhớ kỹ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận