Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 243: Hù doạ anh em họ Hồng

Chương 243: Hù doạ anh em họ Hồng
Hồng Văn không có giấu diếm, thẳng thắng nói: “Mi thúc tìm ta, ta muốn tài sản của ngươi cho nên đã phái người đến. Ngươi muốn thế nào, cứ việc nói đi, ta đều sẽ chấp nhận, cho dù phải đền mạng cũng được.”
Thẩm Đống gật đầu, nói: “Hào phóng quá nhỉ. Nể mặt ngài, hai ngàn vạn, ta sẽ làm như chuyện này chưa từng xảy ra. Lần sau gặp mặt chúng ta sẽ là bằng hữu, còn có thể hợp tác với nhau.”
Hồng Nam cười lạnh nói: “Hai ngàn vạn? Ngươi biết chơi thật đấy. Thẩm Đống, ngươi biết đây là địa bàn của ai không? Đây là công ty Thái Thịnh của anh em bọn ta.”
Thẩm Đống liếc mắt nhìn Hồng Nam, thản nhiên nói: “Nam ca, ta có mặc áo chống đạn, mấy viên đạn của cây súng lục nhỏ xíu ấy không nhằm nhò gì với ta cả. Ta khuyên ngươi tốt nhất bỏ tay ra khỏi túi quấn đi, đừng khiến ta phải hiểu lầm.”
Nói xong, Thẩm Đống cong ngón tay búng một cái, một viên bị thép bắn vào trên tường, khảm sâu vào bên trong.
Hông Nam nhìn viên bi đó, sắc mặt nháy mắt trắng bệch không còn giọt máu.
Lực công phá mạnh như vậy, nếu mà bắn vào trên người hắn, thương tổn tạo thành nhất định không kém hơn với việc bị đạn bắn vào người đâu.
Hồng Văn vỗ tay, cười nói: “Không hổ là cao thủ Diêm Vương Đống có thể một mình đả bại tám vị cao thủ đỉnh cấp. Hai ngàn vạn không phải là vấn đề, ta giao cho người bạn này của ngươi đi. A Nam, chi phiếu.”
Thẩm Đống để lộ sức mạnh, khiến Hồng Nam không thể không ngoan ngoãn làm theo, nói: “Ngay đây ạ.”
Ngay sau đó, Hồng Nam đã trở lại, cầm một tờ chi phiếu trị giá hai ngàn vạn đô la của Hồng Kông Citibank đưa cho Thẩm Đống.
Thẩm Đống cũng không khách khí chút nào, cất chi phiếu vào túi, nói: “Nam ca, ta phát hiện ngươi cùng với mấy vị huynh đệ ngoài kia cs vẻ rất thích nghịch súng nhỉ?”
Hồng Nam cau mày nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Thẩm Đống khẽ mỉm cười, lật tay, một quả lựu đạn xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.
“Ta đệt cả nhà ngươi.”
Hồng Nam sợ mất mật, vội vàng che ở phía trước Hồng Văn, nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Đối mặt với nguy hiểm, Hồng Nam vẫn cứ quyết tâm bảo vệ Hồng Văn trước, phần tình cảm huynh đệ sâu sắc thế này khiến Thẩm Đống không khỏi trầm trồ.
Đám A Quỷ đứng ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, lập tức vọt vào.
Theo ngay sau chính là Phong Vu Tu, Thiên Dưỡng Sinh và Lý Kiệt.
Tất cả bọn họ trên tay đều cầm theo một cây súng.
Nhìn thấy thứ Thẩm Đống cầm trong tay là lựu đạn, mọi người không khỏi biến sắc mặt.
Thẩm Đống nói: “Đừng sốt ruột, ta không có ý định động thủ. Ta chỉ muốn nói cho Nam ca rằng uy lực của súng lục quá nhỏ, không làm nên trò trống gì, bây giờ lựu đạn, súng tiểu liên, Bazooka, bom thời đại. Nếu công ty Thái Thịnh của ngươi cần, có thể đến tìm ta. Ngoại trừ việc giá cả hơi chát một chút, số lượng và chất lượng không phải là vấn đề.”
Hông Nam bực tức thét lên: “Con mẹ nó, ngươi dám hù dọa ta sao?”
Thẩm Đống khẽ mỉm cười, nói: “Ý định của ta chỉ là muốn chứng minh cho các ngươi thấy, ta không chỉ dùng nắm đấm để đánh nhau, dùng dao để chém người, mà còn có thể thành lập một nhánh quân đội nhỏ cỡ 200 người, tiêu diệt kẻ địch, vì lẽ đó việc Văn ca đồng ý trở thành bạn của ta mà không phải kẻ thù là quyết định sáng suốt nhất.”
Nói xong, Thẩm Đống đặt lựu đạn lên bàn, nhìn về phía Hồng Văn rồi gật đầu, sau đó dẫn ba người A Kiệt trở về.
Hồng Nam nuốt ngụm nước bọt, cầm lấy quả lựu đạn để trên bàn, mắng to: “Cái tên Đống Diêm Vương này, giống y như một tên thần kinh vậy.”
Hồng Văn hỏi: “A Nam, quả lựu đạn đó là hàng thật hay giả?”
Hồng Nam nhìn kỹ một lượt nói: “Là thật.”
Sắc mặt Hồng Văn lập tức trở nên nghiêm nghị, nói: “Hắn đang cảnh cáo chúng ta. A Nam truyền lời của ta xuống, sau này không có lệnh, không ai được phép gây chuyện với Thẩm Đống. Người này quá mức nguy hiểm, xung đột với hắn ta chẳng đem lại ích lợi gì cho chúng ta, không cần thiết phải kết thù với hắn ta.”
Bề ngoại thì Hồng Nam vẫn còn khinh khỉnh, nhưng trong lòng đã sớm sinh sợ hãi, vội vàng nói: “Vâng, đại ca.”

Giải quyết việc của hai huynh đệ Hồng Thái và Hồng Văn xong, Thẩm Đống quay trở lại biệt thự.
“Lão công, ngươi không sao chứ?”
Lý Hân Hân và Thu Đề lập tức bước đến hỏi thăm.
Tuy Thẩm Đống không cho phép hai nàng hỏi đến mấy chuyện trong giang hồ, nhưng hai cô nàng này cũng không phải là chuyện gì cũng không biết.
Tối hôm qua, hai người bọn họ căng thẳng cả đêm không thể ngủ được.
Nhìn thấy Thẩm Đống cuối cùng cũng bình yên vô sự trở lại, mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Thẩm Đống mỗi tay ôm một người, cười nói: “Yên tâm, người có thể làm ta bị thương còn chưa sinh ra đâu, nói gì đến việc giết chết ta.”
Thu Đề tò mò hỏi: “Lão công, nghe nói trận Tiêm Sa Chủy rất chấn động, con số thương vong lên đến mấy ngàn người, nhà xác của bệnh viện không còn chỗ chưa. Chuyện này có thật không vây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận