Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 880: Mua bán súng ống đạn dược (1)

Triệu Nhã Trí gật đầu, đôi mắt nhìn Thẩm Đống càng thêm dịu dàng cảm kích.
Trò chuyện với hai người trong chốc lát, Thẩm Đống đã bị mấy ông trùm trong giới kinh doanh “bắt” đi rồi.
Nhìn thấy những ông trùm vốn cao cao tại thượng đó giờ lại như chúng tinh phủng nguyệt mà vây quanh Thẩm Đống, Triệu Nhã Trí nói: “Đống ca thật là lợi hại. Còn trẻ như vậy mà đã đứng trên đỉnh kim tự tháp giới kinh doanh ở đảo Hồng Kông.”
Chu Mẫn Tuệ hàm súc hỏi: “Nhã Trí, nói thật đi, ngươi thích Đống ca đúng không?”
Triệu Nhã Trí nói: “Chỉ cần quen biết Đống ca một thời gian thôi, ngươi nghĩ có người phụ nữ nào có thể chống lại được sức hấp dẫn của hắn? Mẫn Tuệ, ngươi có dám nói bản thân không thích hắn không?”
Chu Mẫn Tuệ thở dài: “Chúng ta thật đúng là đồng mệnh tương liên.”
Hai người nhìn nhau, đều cùng nở một nụ cười chua xót.
8 giờ đúng, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Món đồ thứ nhất được đưa ra chính là vòng cổ bạch kim mà Chu Mẫn Tuệ đã đeo trong bộ phim truyền hình [Tình nghĩa], giá khởi điểm là 3 vạn đô la Hồng Kông.
“3 vạn 2 nghìn đô la Hồng Kông.”
“3 vạn 5 nghìn đô la Hồng Kông.”
“4 vạn đô la Hồng Kông.”
“4 vạn 3 nghìn đô la Hồng Kông.”

Mọi người sôi nổi hô giá.
Thẩm Đống không hề có chút hứng thú nào đối với những buổi đấu giá từ thiện này, chỉ đứng ở đó, ngay cả bảng số cũng không thèm lấy.
Là nữ minh tinh đang nổi tiếng trên đảo Hồng Kông, Chu Mẫn Tuệ vẫn được rất nhiều người yêu thích.
Cuối cùng, chiếc vòng cổ bạch kim của cô bị một phú nhị đại mua lại với giá 10 vạn đô la Hồng Kông.
Thẩm Đống biết Philip Buck đang cố ý muốn khiến cho hắn mất mặt, cười lạnh nói: “Vậy để xem Buck tiên sinh có tư cách này không? 300 vạn đô la Hồng Kông.”
Philip Buck hô: “310 vạn đô la Hồng Kông.”
Lý Hân Hân kéo cánh tay Thẩm Đống, nói: “Lão công, đừng so đo với hắn ta.”
Thẩm Đống lạnh lùng nhìn Philip Buck đang tỏ vẻ đắc ý, liếc mắt nói: “Mặt mũi của ta cũng không đến nỗi mất giá như thế. 500 vạn đô la Hồng Kông.”
Philip Buck mỉm cười, từ từ giơ bảng số lên và nói: “510 vạn.”
Thẩm Đống giơ ngón tay cái lên nói: “Buck tiên sinh quả nhiên thật là hào phóng. Ta thay mặt cho các trẻ em ở châu Phi cảm ơn ngài đã quyên tiền, cũng cảm ơn ngài vì đã nâng cao giá trị cho chiếc vòng cổ của phu nhân ta.”
Một chiếc vòng cổ vốn có giá 200 vạn, giờ bán ra được 510 vạn, trừ khi là óc bã đậu, nếu không sẽ không có ai đưa ra cái giá như vậy cả.
Sắc mặt Philip Buck biến đổi, nói: “Thẩm tiên sinh, đây chính là việc liên quan đến thể diện của ngài.”
Thẩm Đống bày ra vẻ mặt trách trời thương dân, nói: “Thể diện của ta sao có thể so sánh với cuộc sống hạnh phúc ấm no của các trẻ em châu Phi được.”
“Phì.
“Ha ha ha ha”
Mọi người đều nhịn không được mà bật cười ha ha.
Lý Hân Hân càng cười để vui sướng.
Philip Buck biết mình đã bị Thẩm Đống lừa thì tức đến mức cả người phát run.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Thẩm Đống nhận được điện thoại của Trương Hoan.
“Đống ca, bắt được người của lính đánh thuê Hùng Sư rồi.”
“Ở đâu?”
”Khách sạn Đằng Phi.”
“Mẹ nó, vậy mà cũng được sao?”
”Có thể bọn chúng đến đây để tìm hiểu thông tin, kết quả bị chúng ta đánh thuốc.”
”Ta lập tức qua đó.”
Cúp điện thoại, Thẩm Đống lộ ra biểu tình quái dị.
Việc lạ mỗi năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.
Sau khi đưa Lý Hân Hân về nhà, Thẩm Đống đi đến khách sạn Đằng Phi.
Nhìn thấy bảy tám người bị cột lại thành cái bánh quai chèo trên ghế lô số 6, Thẩm Đống cười nói: “Bọn họ thật sự ngu đến mức vậy sao?”
Trần Huy nhún vai nói: “Đống ca, bọn họ ngu hơn chúng ta nghĩ nhiều.”
Thẩm Đống: “Ai là thủ lĩnh trong đám người này?”
Trần Huy túm tóc một người đàn ông trong đó lên, nói: “Nhân vật số 3 của lính đánh thuê Hùng Sư - Clark.”
“Phụt.”
Thẩm Đống không nhịn được mà bật cười nói: “Hắn ta là Clark? Mẹ nó, ta cũng cạn lời.”
Trần Huy cũng cười: “Ta nghĩ Clark không ngờ được rằng chúng ta lại biết hắn.”
Thẩm Đống gật đầu: “Đó là lời giải thích duy nhất. Ha ha, đúng là bớt đi không ít phiền phức cho chúng ta. A Huy, cạy miệng bọn họ ra.”
Trần Huy: “Đã rõ.”
Vốn dĩ còn cho rằng người của lính đánh thuê hùng sư đều là một đám hảo hán không sợ chết, ai ngờ chỉ trong một buổi tối mà bọn họ đã khai ra hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận