Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 235: Doạ cho năm đại sát thủ bỏ chạy (2)

Chương 235: Doạ cho năm đại sát thủ bỏ chạy (2)
Chỉ dựa vào hai ngàn người mà làm cho bọn họ không chiếm được lợi gì, thậm chí còn ăn lỗ nặng.
Sức chiến đấu như vậy, thật là quá mức đáng sợ.
Một bên khác, Thẩm Đống chắp tay ra sau lưng, cất cao giọng nói: “Các ngươi hẳn là năm đại sát thủ đúng chứ? Ha ha, trong trận chiến giữa các xã đoàn mà các ngươi định dùng súng để giết ta, không sợ khiến cho Hồng Thái, à không, chắc là Văn ca gặp phiền phức sao?”
Đối với chuyện của các xã đoàn, Thẩm Đống đã sớm tìm hiểu kỹ càng.
Hắn biết người chân chính có quyền lực thật sự ở Hồng Thái không phải là Mi thúc, mà là Hồng Văn đổi nghề làm kinh doanh.
Tên này không chỉ thành lập một công ty vệ sinh với hơn 1500 người mà trong tay còn có một đám sát thủ đáng sợ.
Nghe nói đám sát thủ này còn lợi hại hơn so với đám sát thủ của nhà họ Nghê.
Lúc đám người A Quỷ lặng lẽ quan sát Thẩm Đống thì Thẩm Đống đã cảm nhận được, chỉ là không vạch trần bọn họ mà thôi.
Sau khi Thái Tử quay người bỏ chạy, hắn cảm nhận được từng luồng sát khí truyền đến cách đó hai mươi mét. Lúc này Thẩm Đống mới nhận định họ có liên quan đến Hồng Văn.
Nhìn thấy năm người vẫn im lặng, Thẩm Đống tiếp tục nói: “Ta và Văn ca của các ngươi có nhiều điểm giống nhau, đều muốn dựa và kinh doanh để kiếm tiền, nhưng lại không thể không đối mặt với mưa gió trên giang hồ. Nếu bây giờ các ngươi rời đi thì ta sẽ coi như chuyện này chưa hề xảy ra. Còn nếu các ngươi dám ra tay với ta thì ta sẽ tự tay đem đầu của các ngươi gửi cho Văn ca, đồng thời tự tay lấy cái mạng của hắn và em trai hắn. Ha ha, đừng tưởng rằng ta chỉ biết đánh nhau, thứ mà ta lợi hại nhất chính là kỹ năng bắn súng đấy.”
“Giờ ta sẽ đếm đến mười, trong vòng mười tiếng đó mà các ngươi vẫn không đi, ta sẽ tiễn các ngươi đi bán muối.”
“10...9...8...”
Âm thanh của Thẩm Đống lạnh băng và vô tình, giống như tiếng trống buổi sáng và tiếng chuông lúc chiều. Mỗi một tiếng đều như đánh vào trong ngực của đám người A Quỷ, khiến cho bọn họ cảm nhận được một áp lực cực lớn.
Tình cảnh khi tám đại cao thủ giao chiến với Thẩm Đống đã được bọn họ nhìn thấy rõ ràng.
Thẩm Đống giống như một tên Ma Vương, ra tay gặt hái tính mạng của từng người. Tám đại cao thủ ra tay, kết quả bốn sống bốn chết khiến cho năm người hoàn toàn bị sốc.
Thật là khủng khiếp!
Lăn lộn trong chốn giang hồ này lâu như vậy, bọn họ chưa từng gặp qua người mạnh mẽ đến đáng sợ như Thẩm Đống.
Bây giờ người này sắp ra tay với bọn họ.
Tuy rằng không rõ kỹ năng dùng súng của hắn mạnh đến mức nào, nhưng chỉ nhìn từ tốc độ quỷ mị và năng lực cảm nhận nguy hiểm chính xác của Thẩm Đống là biết tên này chắc chắn khó đối phó.
Nếu lúc này có người nhìn thấy đám A Quỷ, nhất định sẽ thấy tên sát thủ quỷ kiến sầu người gặp người sợ này đang toát mồ hôi lạnh đầy trán.
“5...4...3...2...”
Khi Thẩm Đống kêu đến “2”, hai khẩu súng đã ở trong tay hắn.
Chỉ cần tiếng “1” cuối cùng được thốt ra, thì Thẩm Đống sẽ ngay lập tức ra tay, tuyệt đối không cho phép năm người này sống sót rời đi.
“Rút lui.”
Khi Thẩm Đống há miệng chuẩn bị kêu “1”, một tiếng hô rút lui truyền vào tai hắn.
Sau đó, năm bóng người lui về phía sau, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
Thẩm Đống mỉm cười nói: “Coi như các ngươi biết điều.”
Sau khi dọa chạy năm người A Quỷ thì Thẩm Đống lấy từ hệ thống ra một nắm bi thép, lại lần nữa quay về “chiến trường.”
Nhìn thấy một đám côn đồ đang xông về phía hắn, Thẩm Đống trực tiếp ném bi thép ra ngoài.
“A.”
Theo từng tiếng thét thê lương thảm thiết vang lên, mười mấy tên côn đồ ngã xuống đất.
Trên thực tế, Thẩm Đống không biết dùng ám khí, nhưng độ chính xác của hắn rất tốt, kết hợp với sức mạnh hơn người.
Tên côn đồ nào bị bi thép đánh trúng đều mất đi sức chiến đấu.
Nhưng tên côn đồ ở phía sau nhìn thấy Thẩm Đống lại móc ra một nắm bi thép thì cả đám bị dọa cho mặt mũi trắng bệch.
“Mọi người mau lùi lại.”
Nhìn thấy các tiểu đệ của bên mình đã đi gần hết thì Thẩm Đống hô to một tiếng, liên tục nắm bi thép ra, làm bị thương vài chục người, dọn sạch một khoảng trống lớn. Lúc này, hắn mới cùng hai trăm quân nhân xuất ngũ còn ở lại chuẩn bị rời đi.
“Mẹ nó, huynh đệ Đông Tinh đuổi theo cho ta.”
Tư Đồ Hạo Nam hô to một tiếng, mười mấy tên côn đồ chạy đằng trước vừa mới đi được vài bước thì Thẩm Đống đã ném bi thép tới.
“A”
Theo mười mấy tiếng kêu đau đớn vang lên, đám côn đồ ở đằng sau vội vàng ngừng chân, không dám lên nữa.
Không còn cách nào khác, ám khí mà Thẩm Đống ném ra quá đáng sợ.
Lỡ như trúng vào mắt thì coi như xong đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận