Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 735: Khí thế anh rể (1)

Mẹ con hai người ôm nhau, khóc như chết đi sống lại.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Thấy bên ngoài hình như có chuyện gì đó, một người thanh niên chừng hai mươi tuổi, vóc người thon dài, tướng mạo anh tuấn đi ra.
Không cần phải nói, người này chính là em trai của Thu Đề, Thu Dương.
"Một đại mỹ nữ, một đại soái ca, gen nhà Thu gia thật sự rất tốt." Thẩm Đống thầm nghĩ.
"Chị, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi."
Nhìn thấy Thu Đề, Thu Dương vô cùng vui mừng.
Thu Đề buông mẹ ra, nhìn người em trai cao lớn trước mặt, nói: "Tiểu Dương, ngươi lớn thật rồi."
Trong phòng họ hàng nhà Thu gia tất cả đều đi ra.
"Thực sự là Thu Đề."
"Tới tham gia hôn lễ của tiểu Dương sao?"
"Xem Thu Đề kìa, có vẻ như làm ăn rất tốt."
Những người thân họ hàng nhà Thu gia đứng đó nói chuyện nhỏ nhẹ, chỉ có một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, mặt đầy tang thương mắt đỏ ửng cả lên.
Thẩm Đống lập tức ý thức được người này khẳng định là cha của Thu Đề.
Quả nhiên, Thu Đề nhìn phía người đàn ông trung niên này, hô một tiếng: "Ba."
Cha của Thu đề cả người run lên, khóe miệng co rúm mấy lần, trong ánh mắt như chứa đựng cả ngàn lời muốn nói, nhưng miệng chỉ thốt ra chữ: "Ai!"
Điều mà Thẩm Đống không muốn xem nhất chính là loại tình tiết này, nói: "Thu Đề, đi vào trước đi. huynh đệ ở phía sau sắp bê không nổi nữa rồi."
Mẹ Thu Đề phục hồi tinh thần, lau đi nước mắt, kéo tay Thu Đề tay, nói: "Đúng, chúng ta vào nhà nói."
Vào nhà, Thẩm Đống nhìn quanh, phát hiện diện tích nhà cũng không lớn, chỉ hơn sáu mươi mét vuông.
Trong phòng khách cũng chất đầy những đồ cũ, trông rất tồi tàn, chắc là được chuyển từ nhà cũ sang.
Thủ hạ của Thẩm Đống nối đuôi nhau đi vào, đem những lễ vật của Thu Đề mua đặt ở trong phòng khách, chiếm đi một nửa không gian.
Lý Kiệt nói: "Đống ca, chúng ta ở dưới lầu chờ ngài."
Thẩm Đống ừ một tiếng, nói: "Được."
Ở Yến đô vẫn còn có rất nhiều chuyện cần Thẩm Đống xử lý, ngày hôm nay cũng trăm công nghìn việc nhưng hắn đã dành ra một buổi trưa để đến thăm nhà cùng Thu Đề
Sau đó, hắn sẽ lập tức chạy trở về chính quyền thành phố Yến đô để đàm phán với chính phủ.
Liên quan đến khoản đầu tư mấy tỷ đô la Mỹ, ngoại trừ Thẩm Đống ra, không ai dám đưa ra quyết định.
Sau khi Lý Kiệt và mọi người rời đi, Thu Dương nhìn thấy đầy lễ vật dưới đất, nói: "Chị, chị phát tài rồi à?"
Thu Đề cười nói: "Phát tài cái gì. Mấy ngày nay ta vẫn luôn ở Yến đô, nghe nói ngươi ngày mai sẽ kết hôn, cho nên mới lôi kéo anh rể của ngươi đến nhà."
"Anh rể?"
Thu Dương quay đầu nhìn về phía người thanh niên khí thế như chủ tịch đang đứng ở trước mắt, nói: "Chị, đã kết hôn rồi sao?"
Thu Đề nói: "Vẫn chưa. Có điều, hiện tại chúng ta cũng gần giống như đã kết hôn rồi."
Thẩm Đống mỉm cười nói: "Thúc thúc, dì, Thu Dương, xin chào, tên ta là Thẩm Đống, người Hồng Kông, là bạn trai của Thu Đề."
Mọi người vừa nghe, dồn dập nhìn Thẩm Đống.
Thẩm Đống là người như thế nào, gia cảnh có tốt không.
Trên mặt của hắn trước sau vẫn luôn nở mỉm cười, đứng im một chỗ, trầm ổn như núi, không hề có chút nào e thẹn ngại ngùng.
"Người trẻ tuổi này thật không đơn giản."
Trong lòng mọi người thầm nghĩ
Sau đó, Thu Đề giới thiệu một chút về họ hàng nhà Thu gia.
Thẩm Đống chào hỏi từng người một, biểu hiện vô cùng khéo léo.
Đi đến chiếc ghế tự, so với bốn năm trước bà nội của cô càng thêm già hơn, nước mắt Thu Đề tuôn ra dạt dào.
"Bà nội, con là Thu Đề, con đã trở về."
Thu Đề nắm tay bà nội, kích động nói.
Bà nội đã có chút nghễnh ngãng, không hề nghe rõ tiếng nói của Thu Đề.
Bà cẩn thận quan sát cô gái xinh đẹp quý phái trước, nói: "Con là cháu gái ta Thu Đề sao?"
Thu Đề dùng sức gật đầu."
Bà nội vui mừng hỏi: "Con trở về từ khi nào? Những năm con sống có ổn không?"
Thu Đề nói: "Ngày hôm nay con mới về nhà, những năm này con ở Hồng Kông sống vô cùng tốt. Bà nội, con rất nhớ ngươi."
Bà nội mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng xoa tóc Thu Đề, nói: "Bà nội cũng rất nhớ con."
Nhìn thấy bà nội cùng Thu Đề nói chuyện,họ hàng thân thích cũng biết ý nhẹ nhàng cáo từ rời đi lần lượt.
Chuyện hôn lễ đã thương lượng xong, ngày mai sẽ đến nhà gái.
Thẩm Đống nói: "Chờ một chút. Thu Dương, đưa cho các vị trưởng bối rượu thuốc."
Cha Thu đề vội vàng nói: "Tiểu Thẩm, chúng ta đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy."
Thẩm Đống cười nói: "Đây là một chút tâm ý của ta cùng Thu Đề. Những năm này, Thu Đề không ở nhà, đều nhờ có mọi người giúp đỡ, Thu gia mới có ngày hôm nay. Vì lẽ đó, cho dù như thế nào, hai người chúng ta đều muốn cảm ơn mọi người."
Nói xong, Thẩm Đống xé rượu Mao Đài cùng hoa tử yên ra, để Thu Dương phân chia cho mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận