Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 872: Long trọng tiếp đãi (1)

Thẩm Đống: “Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Kiều xử trưởng không gây rắc rối cho ta là được.”
Rượu no cơm say xong, Thẩm Đống rời khỏi sân golf.
Trải qua lần giao lưu trong buổi sáng này, Thẩm Đống đã có hiểu biết nhất định về Thái Nguyên Kỳ.
Đây là một người có tâm tư sâu nặng, tràn đầy dã tâm, hơn nữa cực kỳ cường thế.
Trong [Chiến tranh lạnh 2], Thái Nguyên Kỳ là nhân vật phản diện, rất có thể là bị thế lực nước ngoài dụ dỗ trở thành người của đối phương.
Nếu không, với mức lương của hắn thì căn bản không thể có khả năng trở thành cổ đông lớn nhất của một công ty truyền thông được.
Cho nên trong quá trình Thẩm Đống kết giao với Thái Nguyên Kỳ, trong lòng trước sau đều có một tia đề phòng đối với hắn.
Lý Kiệt hỏi: “Đống ca, chuyến bay của chị dâu sẽ khởi hành vào chiều nay lúc 5 giờ 30, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Thu Đề đi đón lão thái thái đến đảo Hồng Kông chữa chân, vốn dĩ sẽ trở về vào hôm qua.
Sau khi biệt thự bị tập kích, Thẩm Đống bảo cô ấy đổi thành hôm nay.
Cùng đi với lão thái thái còn có bốn người nhà họ Thu.
Bọn họ chưa bao giờ đến đảo Hồng Kông.
Nhân dịp đưa lão thái thái đi chữa bệnh, Thu Đề cũng dẫn theo họ đi để mở mang tầm mắt.
Thẩm Đống nói: “Trực tiếp ra sân bay đi. Chúng ta tìm một chỗ uống cà phê chờ bọn họ.”
Lý Kiệt: “Được.”
Đợi hơn một tiếng trong quán cà phê ở sân bay, cuối cùng cả nhà Thu Đề và mười mấy vệ sĩ cũng đi từ sân bay ra.
Nhìn thấy Thẩm Đống tự mình tới đón bọn họ, trên mặt Thu Đề lộ ra nụ cười rạng rỡ.
“Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Ngươi cứ làm việc của mình đi, không cần phải tự mình đến đây đón ta.” Thu Đề nói.
Thẩm Đống cười: “Đón các ngươi trở về chính là chuyện quan trọng nhất đối với ta. Bà nội có mệt không?”
Lão thái thái lắc đầu nói: “Không mệt. Nhưng mà có hơi sợ, đây là lần đầu tiên ta ngồi máy bay đấy.”
Thẩm Đống mỉm cười: “Người quen dần là được rồi. Chú, dì, Thu Dương, tiểu Diệp, mọi người vất vả.”
Thu phụ vội vàng nói: “Không vất vả. Tiểu Thẩm, lần này làm phiền ngươi.”
Thẩm Đống nói: “Chú à, chúng ta là người một nhà mà, người không cần khách sáo như thế.”
“Được.”
Thu phụ đáp ứng một tiếng.
Có lẽ là do khí thế của Thẩm Đống quá mạnh, cho nên trước mặt hắn, Thu phụ cứ cảm thấy không được tự nhiên.
Trên thực tế, không chỉ có mỗi Thu phụ, mà cả Thu mẫu, Thu Dương và Diệp Hân cũng vậy.
Ra khỏi sân bay, nhìn thấy đến đón bọn họ là 12 chiếc xe sang đang xếp hàng thẳng tắp bên ngoài, Thu Dương hít sâu một hơi.
“Tỷ, đây đều là xe của tỷ phu sao?”
Thu Dương nhỏ giọng hỏi.
Thu Đề cười nói: “Là xe của tập đoàn Đằng Phi. Nhưng mà chủ tịch tập đoàn Đằng Phi là tỷ phu của ngươi, nên nói là xe của hắn cũng không sai.”
Thu Dương nói: “Cũng quá nhiều rồi.”
Thu Đề đắc ý nói: “Tập đoàn Đằng Phi có ít nhất hơn 100 chiếc xe giống như vậy.”
Diệp Hân nghe thế thì âm thầm tính một chút.
Lấy trung bình một chiếc xe có giá 50 vạn mà tính thì chừng này xe là khoảng 60 đến 70 triệu, quả thật quá dọa người.
Thẩm Đống có rất nhiều lời muốn hỏi đôi vợ chồng son Thu Dương - Diệp Hân, cho nên ba người bọn họ tính cả Thu Đề đều ngồi trong cùng một chiếc xe.
Còn phần Thu phụ Thu mẫu và Thu lão thái thái thì được hắn sắp xếp ngồi trong một chiếc Rolls - Royce rộng rãi.
Chiếc hồi trước của Thẩm Đống đã bị cháy rụi trong vụ tấn công ngày trước.
Chiếc này mà mới thuê đến đây.
Trên đường đi, Thẩm Đống nói: “Thu Đề, Hân Hân và những người khác đã chờ chúng ta trong khách sạn Đằng Phi. Chúng ta đi ăn trước rồi sắp xếp cho lão thái thái nghỉ ngơi trong biệt thự.”
Thu Đề sửng sốt nói: “Nghỉ ngơi trong biệt thự? Không phải ở khách sạn sao?”
Thẩm Đống: “Bệnh viện điều trị cho lão thái thái là bệnh viện chỉnh hình Đa Luân. Hân tỷ của ngươi nói cho ta rằng có một căn biệt thự của ta cách bệnh viện này không đến 2km, rất thích hợp chú và mọi người ở lại.”
Thu Đề cười nói: “Có phải lúc trước ngươi không biết có căn biệt thự như vậy hay không?”
Thẩm Đống nhún vai: “Ở đảo Hồng Kông, ta có mấy chục căn biệt thự lớn bé đủ loại, sao có thể nhớ hết được?”
Mục chục căn biệt thự?
Này cũng quá Versailles!
Thu Dương và Diệp Hân nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
Thu Đề hờn dỗi nói: “Ngươi chỉ biết khoe là giỏi.”
Thẩm Đống: “Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi mà. Thu Dương, tiểu Diệp, bên Yến Đô là tình huống gì? Nghe nói gần đây xảy ra chuyện công nhân náo loạn.”
Thu Dương nói: “Là những công nhân đã bị nhà xưởng sa thải vì có trình độ không đủ tốt hợp tác náo loạn với nhau, có khoảng 1200 người. Nhà xưởng đã trả tiền lương 5 năm cho bọn họ mà họ còn không hài lòng, một hai phải đòi gấp đôi. Sau đó, công ty đưa ra quy định của chính phủ đối với những công nhân viên chức bị sa thải. Hoặc là nhận 5 năm tiền lương, hoặc là xử lý theo quy định, chỉ cho bọn họ 2 năm tiền lương. Cuối cùng thì bọn họ cũng im lặng xuống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận