Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 482: Thẩm Đống thực sự là nằm vùng

Nhìn nụ cười trong sáng sáng lạn của Thẩm Đống, trong mắt Âu Vĩnh Ân tràn đầy yêu thương nói: “Ai mà ngờ rằng Thẩm tiên sinh của chúng ta cũng có một mặt ngây thơ như vậy.”
Lý Hân Hân nói: “Trong lòng có mãnh hổ, mỹ thơm hương hoa hồng. Ở cùng nhau lâu như vậy, ta cảm thấy chỉ khi đối diện với mấy đứa nhỏ này hắn mới có thể mở rộng lòng thật sự.”
Âu Vịnh Ân cười nói: “Thế nào? Hắn vẫn còn dè dặt với một đại thái thái ngươi sao?”
Lý Hân Hân nói: “Đối với bất cứ ai hắn cũng dè dặt, dường như có bí mật nào đó không muốn để người ta biết.”
Âu Vịnh Ân nói: “Không phải hắn có nữ nhân ở bên ngoài chứ?”
Lý Hân Hân mỉm cười nói: “Mỹ nữ trong hộp đêm Bích Hải nhiều như mây, chỉ cần hắn muốn, có thể chọn bất cứ nữ nhân nào. Nhưng hắn chưa bao giờ ngủ ở đó hết.”
Âu Vịnh Ân sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Lý Hân Hân nói: “Bí mật nói cho ngươi biết, A Thiền ở hộp đêm Bích Hải và ta là bạn thân. Chỉ cần hắn qua đêm ở đó, hôm sau ta sẽ biết.”
Âu Vịnh Ân giơ ngón cái lên nói: “Hân Hân, ngươi thật là lợi hại.”
Thu Đề ôm một hộp kẹo hoa quả đi ra nói: “Hân Hân tỷ, Vịnh Ân, mau đến phát kẹo cho bọn nhỏ cùng đi.”
Lý Hân Hân và Âu Vịnh Ân cùng đồng thanh nói: “Được.”
Ở lại cô nhi viện đợi đến bảy giờ tối, Thẩm Đống và bọn nhỏ ở trong nhà ăn ăn một bữa rất thịnh soạn rồi mới đến quán bar Huy Hoàng.
Lúc này còn mười phút nữa là đến tám giờ hẹn, Trần Vĩnh Nhân và La kế đã đến từ trước rồi.
“Đống ca.”
“Đống ca.”
Nhìn thấy Thẩm Đống, hai người đứng lên rồi lên tiếng chào.
Thẩm Đống bảo hai người bọn họ ngồi xuống, mỉm cười hỏi: “Thế nào? Công việc vẫn thuận lợi chứ?”
Trần Vĩnh Nhân nói: “Không có vấn đề gì, chủ yếu là bận quá thôi.”
Thẩm Đống nói: “Cửa hàng trang phục Jimmy đang mở rộng nên chuyện bận rộn là rất bình thường. A Kế, ngươi đã quen với hộp đêm Bích Hải chưa? Có muốn đổi sang công việc khác không?”
La Kế nói: “Ta có thể đến công ty bất động sản không? Trước kia ta có tự học ngành xây dựng bằng gỗ, thi đậu kỹ sư xây dựng, có thể đi làm giám sát.”
Trần Vĩnh Nhân hoán sợ nói: “Con mẹ nó, thật hay giả vậy?”
La Kế hiển nhiên đã có chuẩn bị, trực tiếp lấy giấy tờ kỹ sư xây dựng của mình ra.
Thẩm Đống cầm lên, nhìn một chút rồi nói: “A Kế, ngươi đúng là giấu nghề mà.”
Trần Vĩnh Nhân giơ ngón tay cái lên nói: “Lợi hại.”
La Kế nói: “Ta chỉ cảm thấy kỹ năng không áp đảo."
Thẩm Đống trả lại giấy tờ cho La Kế nói: “A Kế, hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là đi đến công ty bất động sản Đằng Phi, hai là quay về làm cảnh sát.”
Sắc mặt La Kế thay đổi nói: “Đống ca, ngài đang muốn đuổi ta đi sao?”
Thẩm Đống vẫy vẫy tay nói, ném một cái đĩa CD cho La Kế nói: “Đây là đĩa CD lúc trước ta dùng để uy hiếp ngươi. Ta có thể thề với trời, ta chỉ có một cái đĩa này thôi. Bây giờ ta trả nó lại cho ngươi, cho ngươi lựa chọn cơ hội một lần nữa.”
La Kế lựa chọn không chút do dự nói: “Ta đến công ty bất động sản đằng Phi, ta thích cuộc sống hiện tại.”
Thẩm Đống nói: “Không hối hận chứ?”
La Kế gật đầu nói: “Không hối hận.”
Thẩm Đống cười nói: “Vậy ngươi xử lý sạch sẽ đĩa CD đi.”
La Kế đứng dậy, cúi đầu với Thẩm Đống nói: “Cảm ơn Đống ca.”
Thẩm Đống nói: “Không cần cảm ơn, ta cũng có chút tiểu nhân. Dùng thứ này để uy hiếp ngươi, nghĩ lại cũng cảm thấy không đáng.”
Trong lúc ba người đang nói chuyện, La Văn Bân cùng với hai người bạn tâm giao là Lục Khải Xương và Lý Tu đi vào.
Trần Vĩnh Nhân và La Kế cùng nhau đứng lên, sắc mặt thay đổi, không hiểu tại sao ba cảnh sát lại đến đây.
Thẩm Đống nói: “Lý tiên sinh, những người ngài muốn gặp đều ở đây. Nói đi, có chuyện gì vậy?”
Lý Văn Bân ngồi ở phía đối diện với Thẩm Đống, lấy hai tập tài liệu ở trong cặp làm việc ra đặt lên trên bàn, nói: “Cảnh quan Thẩm, nói cho ta biết, tại sao ở chỗ của Hoàng tiên sinh lại có tài liệu nằm vùng của ngươi?”
Trần Vĩnh Nhân nghe xong, hắn ta khiếp sợ đến mức trừng to mắt.
La Kế cũng có bộ dạng như gặp quỷ.
Đống ca cũng là cảnh sát nằm vùng giống mình?
Làm sao có thể?
Cái này không phải là cường điệu quá sao.
Thẩm Đống cầm lại liệu lên nhìn một chút, sau đó ném lên bàn cười nói: “Lý tiên sinh, đừng có nói đùa nữa. Ngài cảm thấy thanh tra Hoàng Chí Thành có tư cách làm giám sát của ta sao?”
Lý Văn Bân nói: “Ngươi không cần phải phủ nhận. Con dấu trên những tài liệu này đều đã trải qua quá trình rất nghiêm khác, bên ngoài không thể làm giả được.”
Thẩm Đống nói: “Lý tiên sinh, nếu như hôm nay ngài gặp tôi chỉ để hỏi ta có phải nằm vùng hay không, vậy thì mời ngài quay về. Ta có thể nói rõ cho ngài biết, ta không phải.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận