Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 51: Công bằng (1)

Chương 51: Công bằng (1)
"Điều duy nhất mà ta yêu cầu các ngươi phải làm chính là tiêu diệt tất cả kẻ thù ở trước mặt, đã nghe rõ chưa?"
Mọi người đồng thanh hô: "Đã rõ."
Thẩm Đống nói: "A Hoa, tìm thầy giáo dạy bọn họ nói tiếng Hồng Kông, trang bị cho mỗi người bọn họ súng,đao, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Cần bao nhiêu tiền, thì cứ nói với ta."
A Hoa gật đầu, nói: "Rõ."
Thẩm Đống nói: "A Huy, từ nay về sau ngươi sẽ phụ trách bọn họ."
Trần Huy nói: "Vâng, Đống ca."
Thẩm Đống cười nói: "A Kiệt, buổi chiều đến chỗ ta lấy tiền trợ cấp định cư cho anh em."
Lý Kiệt nói: "Được rồi, Đống ca."
Thẩm Đống nhìn về phía một trăm tiểu đệ, nói: "Đừng ghen tị với bọn họ. Qua mấy ngày nữa, ta sẽ thành lập một công ty. Tất cả anh em thực hiện tốt việc huấn luyện quân sự và làm việc tốt đều sẽ nhận được mức lương hàng tháng là ba ngàn đô la Hồng Kông."
"Đùng đùng đùng đùng đùng đùng "
Bọn tiểu đệ vừa nghe đến đây, tất cả đều dồn dập vỗ tay.
Thẩm Đống ấn hai tay xuống bàn, nói: "Các ngươi phải cố gắng luyện tập. Nếu không có chuyện gì làm, thì đến thỉnh giáo các huynh đệ ở phía bắc."
Bọn tiểu đệ cùng kêu lên: "Vâng."
...
Trong một phòng tại khách sạn ở Tiêm Sa Chủy.
Hoàng Chí Thành nhíu chặt mày, nói: "Khi nào thì ngươi mới nói ra chân tướng sự thật về vụ Nghê Khôn bị giết cho Hàn Sâm? Thời gian của chúng ta không nhiều, nhất định phải nhanh chóng ra tay với Nghê Vĩnh Hiếu."
Mary nói: "Ta sẽ tìm cơ hội. Hoàng tiên sinh, bây giờ ta nghi ngờ rằng Thẩm Đống đang lừa gạt chúng ta ."
Hoàng Chí Thành trong lòng sửng sốt, hỏi: "Tại sao?"
Mary hai mắt hơi híp lại, nói: "Thẩm Đống biết rất nhiều bí mật của Tam Hợp hội. Ví dụ như chuyện Quốc Hoa cùng vợ của hắn ta cắm sừng, Hắc Quỷ bày mưu lừa tiền của hắn…vân vân."
"Những chuyện như vậy, ngay cả Cam Địa hay là chúng ta cũng không biết, nhưng Thẩm Đống lại có thể biết, như vậy cái chết của Nghê Khôn, hắn có thể không biết không?"
Khoảng thời gian này, Mary vẫn đang chăm ý đến nội tình trong Tam Hợp hội.
Thẩm Đống có phát sinh xung đột với Quốc Hoa của Tam Hợp hội, cho nên Mary cũng để mắt đến hắn.
Thông qua một loạt biểu hiện của hắn, lúc này Mary mới đặt những nghi ngờ lên người Thẩm Đống.
Về phần Hoàng Chí Thành, bởi vì đã sớm cho rằng Thẩm Đống chính là người của mình, vì lẽ đó mới không nảy sinh hoài nghi.
Hiện tại trong lòng ông ta cũng bắt đầu sinh ra nghi hoặc.
Lẽ nào thật sự chính là tên khốn khiếp Thẩm Đống này?
Hoàng Chí Thành hỏi: "Ngươi định làm gì? Giết Thẩm Đống sao?"
Mary lắc đầu một cái, nói: "Nếu như Thẩm Đống chết, ngươi có thể chắc chắn thủ hạ của hắn không biết về việc Nghê Khôn bị giết không? Mấu chốt của vấn đề này vẫn là Nghê Vĩnh Hiếu."
"Chỉ khi Nghê gia sụp đổ, Nghê Vĩnh Hiếu chết rồi, chúng ta mới có thể an toàn tuyệt đối."
"Hoàng tiên sinh, Thẩm Đống cùng Nghê Vĩnh Hiếu không chết thì không thay đổi được cục diện này."
"Ta dự định hợp tác Thẩm Đống, để giết chết Nghê Vĩnh Hiếu."
Hoàng Chí Thành đương nhiên không thể nói cho Mary biết rằng Thẩm Đống là nội gián của ông ta, liền nói rằng: "Vậy chúng ta vẫn cần A Sâm làm tình báo, hiện tại người Nghê Vĩnh Hiếu tín nhiệm nhất chính là hắn ta."
Mary cân nhắc lại, nói: "Ta biết rồi."
Sau khi cùng Mary đàm luận xong, Hoàng Chí Thành đi đến một quán trà ở Đồn Môn.
Nửa giờ sau, Thẩm Đống đến.
"Hoàng tiên sinh, sao lại đột nhiên đi tới nơi này gặp mặt? Ngươi muốn giết ta sao?" Thẩm Đống cau mày nói.
Hoàng Chí Thành lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ngươi biết Mary sao?"
Thẩm Đống sững sờ, nói: "Không quen biết, nhưng ta biết cô ta là nữ nhân của Hàn Sâm, làm sao?"
Thời khắc này, Thẩm Đống đã biết vì sao Hoàng Chí Thành lại đến tìm mình?
Ông ta khẳng định là đã nghi ngờ mình là người lừa tiền của Mary.
Cũng may kiếp trước Thẩm Đống vốn là cảnh sát hình sự, trên mặt thể hiện ra vẻ rất thẳng thắn, không lộ ra bất kỳ kẽ hở nào.
Hoàng Chí Thành hỏi: "Ngươi biết việc Nghê Khôn chết như thế nào sao?"
Thẩm Đống nói: "Đương nhiên biết, hắn bị một xạ thủ bắn chết, có vấn đề gì không?"
Hoàng Chí Thành nói: "A Đống, ngươi đang nói láo."
Thẩm Đống không rõ vì sao hỏi: "Ta nói dối cái gì. Hoàng tiên sinh, ngày hôm nay ngươi rất kỳ lạ, làm cho ta thấy khó hiểu."
Hoàng Chí Thành nói: "Nếu như ta nói chính là ta thuê người giết chết Nghê Khôn, ngươi có tin hay không?"
Thẩm Đống mở to mắt, vẻ mặt tỏ ra khiếp sợ nhìn Hoàng Chí Thành, nói: "Hoàng tiên sinh, ngươi bị ma nhập hay sao? Ngươi có biết mình vừa mới nói cái gì không?"
Không thể không nói, tài năng biểu diễn của Thẩm Đống quả thực là có thiên phú.
Mỗi một động tác của hắn, mỗi một vẻ mặt, mỗi một cái ánh mắt đều không thể chê vào đâu được, khiến cho Hoàng Chí Thành một kẻ già đời của đồn cảnh sát, cũng không thể tìm ra được bất kỳ sở hở nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận