Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 189: Thuyết phục Âu Vịnh Ân (1)

Chương 189: Thuyết phục Âu Vĩnh Ân (1)
Nói xong, Tưởng Thiên Sinh đứng dậy, tức giận rời đi.
Cơ ca nhìn có chút hả hê nói: “A Đống, xem ra lần này ngươi đã đắc tội hoàn toàn với Tưởng tiên sinh rồi.”
Thẩm Đống thản nhiên nói: “Tưởng tiên sinh là Tể tướng trong bụng có thể chứa thuyền, chút chuyện nhỏ nhặt này sẽ không để trong lòng. Nhưng con người của ta, từ trước đến nay vẫn luôn là có thù tất báo. Ai đối tốt với ta, ta sẽ đối tốt với người đó. Ai đối xử với ta không tốt, ta sẽ giết chết hắn.”
Lê Bàn Tử hét lên: “Có ý gì? Uy hiếp Cơ ca sao?”
Ánh mắt Thẩm Đống tràn đầy sát ý, nói: “Ta chỉ giết người, cũng chưa bao giờ uy hiếp người khác.”
Lê Bàn Tử còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng kia của Thẩm Đống, ông ta nhịn không được mà toàn thân run lên, lời nói vừa ra khỏi miệng đã bị dọa sợ nuốt lại.
Thẩm Đống liếc nhìn ông ta một cái, lại nhìn Cơ ca, sau đó đi ra khỏi phòng họp.
Thái Tử lập tức đuổi theo nói: “A Đống, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Thẩm Đống dừng bước nói: “Thái Tử, xin lỗi, ta không nhằm vào ngươi."
Thái Tử nói: “A Đống, có phải giữa ngươi và Tưởng tiên sinh có gì đó hiểu lầm hay không?”
Trên mặt Thẩm Đống lộ ra vẻ tươi cười nói: “Ngươi có tin hay không tin, bây giờ người Tưởng tiên sinh muốn giết nhất chính là ta?”
Ánh mắt Thái Tử gần như bật ra, hắn tav hạ giọng nói: "Điều này là không thể."
Thẩm Đống vỗ vỗ vai Thái Tử nói: “Vậy cứ chờ xem.”
Quay lại biệt thự của mình, Thẩm Đống không quấy rầy hai người vợ của mình, chỉ tìm phòng rồi đi ngủ.
Khi hắn tỉnh lại, đã là mười giờ sáng.
Đi xuống tầng, nhìn thấy Jimmy đang ngồi ở trong phòng khách xem tivi, Thẩm Đống cười nói: “Chuyện gì khiến một người đàn ông bận rộn như ngươi đích thân đến đây vậy?”
Jimmy thật sự rất bận rộn, ngoài việc quản lý công việc kinh doanh ở ba con phố Đồn Môn, còn phải chăm sóc máy mì ăn liền và nhà máy may.
Cũng may nhà máy bên A Hoa không cần hắn ta, nếu không hắn ta sẽ mệt đến mức thổ huyết.
Jimmy lấy tờ thư của luật sư ra, nhìn một chút rồi nói: “Âu Vịnh An đâu?”
Jimmy nói: “Central."
Thẩm Đống gật đầu nói: “Đi, chúng ta đi đến đó.”
Ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, Thẩm Đống và Jimmy đi đến văn phòng luật sư của Âu Vịnh Ân.
Ngoại hình và khí chất của Âu Vịnh Ân mạnh hơn diễn viên trong phim điện ảnh rất nhiều.
Nàng mặc một bộ trang phục OL gợi cảm, ngũ quan tinh xảo, ngồi ở trên ghế, mang đến cho người ta một loại cảm giác trang nghiêm và lạnh lùng.
"Trương tiên sinh, ta đã nói rất nhiều lần, ta không nhận vụ án của xã đoàn." Âu Vịnh Ân cau mày nói.
Tên thật của Jimmy là Trương Minh Cát.
Nếu không có Âu Vịnh Ân gọi Jimmy là Trương tiên sinh, Thẩm Đống suýt nữa đã quên luôn tên thật của Jimmy.
Jimmy giới thiệu: "Luật sư Âu, đây là Thẩm Đống tiên sinh, ông chủ thật sự của công ty quần áo Đằng Phi."
Âu Vịnh Ân hiển nhiên đã sớm tìm hiểu về Thẩm Đống, cô kinh ngạc thốt lên: "Ngươi là Thẩm Đống?"
Nhìn thấy người đàn ông tướng mạo nho nhã, cao lớn đẹp trai trước mắt này, Âu Vịnh Ân thật sự không thể liên hệ hắn với Hồng Hưng.
Thẩm Đống mỉm cười nói: "Âu tiểu thư, có phải trong cảm nhận của ngươi ta là là tên khốn kiêu ngạo ngông cuồng, dùng lỗ mũi nhìn người đúng không?"
"Ha!"
Âu Vịnh Ân nhịn không được bật cười, nói: "Thẩm tiên sinh, ngài thật hài hước."
Thẩm Đống nói: "Âu tiểu thư, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?"
Âu Vịnh Ân nói: "Xin lỗi, mời ngồi. Ngươi uống trà hay uống cà phê?"
Thẩm Đống ngồi xuống ghế, nói: "Ta thích trà."
Âu Vịnh Ân gật đầu, cầm lấy điện thoại bên cạnh, nói: "Ailen, pha hai tách trà mang vào đây."
Jimmy bên cạnh không nói gì.
Hắn ta đã tới đây ba lần, đừng nói trà, lần thứ ba ngay cả cửa cũng không được vào.
Chẳng lẽ người đẹp trai thì có ưu đãi?
Ta trưởng thành trông cũng đâu đến nỗi.
Sau khi trà được bưng lên, Thẩm Đống uống một ngụm, gật đầu nói: "Long Tĩnh Tây Hồ thượng đẳng."
Âu Vịnh Ân hứng thú hỏi: "Thẩm tiên sinh rất am hiểu về trà."
Thẩm Đống nói: "Từ am hiểu này quá nặng, ta không dám nhận. Ta chỉ cảm thấy trà như cuộc sống vậy."
Âu Vịnh Ân nói: "Lời này nói thế nào?"
Trong con ngươi Thẩm Đống lóe lên tia sáng trí tuệ, nói: "Trà là thứ tốt, hấp thụ tinh hoa của trời đất, chiếm hết ngũ hành bát quái. Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, không có thứ gì nó không chiếm. Nhưng nó cũng nhận hết thảy sự giày vò của nhân gian, trải qua gió thổi, phơi nắng, dầm mưa, cuối cùng bị xào trong chảo sắt, bị ngâm trong nước sôi, lúc này mới có thể pha ra mùi thơm của chính nó. Con người cũng vậy, khổ trước ngọt sau."
"Bốp bốp bốp!"
Âu Vịnh Ân nghe mà hai mắt tỏa sáng, vỗ tay khen ngợi: "Nói hay lắm. Đây là lời triết lý nhất mà ta từng nghe. Thẩm tiên sinh, ngươi không nên lăn lộn trong xã hội đen, mà nên đi làm giáo sư đại học."
Bạn cần đăng nhập để bình luận